Nông Gia Lạc
Chương 208: Tiêu Xài Hoang Phí
Chưa nói đến nhị thẩm, chỉ riêng nhị bá, cũng chưa chắc đã vừa ý một người con dâu có nhà mẹ đẻ phiền phức như vậy. Vì chính bản thân ông cũng đã phải chịu khổ từ nhị bá nương, đương nhiên sẽ không mong muốn con trai bước lên vết xe đổ của mình.
Cho nên, nếu muốn việc hôn nhân này thành công, việc đầu tiên phải làm chính là khiến Phù gia từ bỏ ý định tham lam lễ hỏi, mà vốn dĩ, chuyện này không hề dễ dàng.
“Muội muội tốt nhất của ta ơi, muội muội ngoan nhất của ta à, việc chung thân đại sự của tam ca, tất cả đều phải nhờ vào muội đó.”
Mọi người đều nói người thông minh nhất trong nhà làm tam thúc, nhưng Thiện Phúc Tài không cảm thấy như vậy, hắn cho rằng, người thông minh nhất nhà phải là tiểu đường muội này của hắn. Nàng luôn suy nghĩ thấu đáo mọi việc, hầu như mọi chủ ý trong nhà đều xuất phát từ những lời bóng gió nhắc nhở của đường muội mà ra. Chính vì vậy, lúc Thiện Phúc Tài gặp phải vấn đề nan giải, người đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là đường muội này của mình.
“Muội yên tâm, tam ca của muội là người có qua ắt sẽ có lại. Sau này, khi muội gả chồng, lúc Nghiêm đại ca tới cửa, ta đảm bảo sẽ nhẹ nhàng với hắn, không ở cửa gây khó dễ với hắn đâu.”
Theo tập tục trong thôn, thời điểm tân lang đến cửa rước tân nương, huynh đệ của tân nương đều phải đứng trước cửa làm khó dễ để thử thách tân lang, nếu không vượt qua được thì không mở cửa.
“Muội muội tốt ơi, muội muội ngoan à !”
Thiện Phúc Tài vừa lấy lòng, vừa uy hiếp, Phúc Bảo thật đau đầu, nhìn bạn tốt xấu hổ e thẹn đứng bên cạnh, Phúc Bảo bất đắc dĩ miễn cưỡng đáp ứng, dù sao nàng cũng hy vọng Tú Liên có thể hạnh phúc.
Cần phải làm thế nào mới có thể khiến người Phù gia bỏ đi ý đồ tham lam, còn phải làm thế nào để nhị bá cùng nhị bá nương đồng ý việc hôn nhân này, trong lúc nhất thời, Phúc Bảo đúng là không thể nghĩ ra được biện pháp hay ho nào.
Từ nhỏ, Phù Xuân Sinh đã nhận hết sự yêu thương của người lớn trong nhà. Trước kia, trong nhà không có nhiều của ăn của để, sau khi Thiện gia giúp cả thôn phát đạt, tiền tài trong tay Phù gia cũng rủng rỉnh hơn, lại càng tận lực cưng chiều đứa con trai độc nhất này.
Trái ngược với muội muội của hắn, phải làm lụng vất vả, được bao nhiêu tiền đều phải nộp lại, mỗi tháng Phù Xuân Sinh đều có thể xin Phù nương tử mấy chục đến mấy trăm quan tiền, rồi cùng đám bạn không ra gì của mình lên thị trấn huyện thành tiêu xài.
Lúc trước, khi Phù nương tử lục soát phòng con gái, lấy ra được ba xâu tiền mà con gái cất giấu, nhờ thế mà Phù Xuân Sinh lại được lợi, tiền tiêu vặt tháng này được nhiều hơn những ba trăm quan. Lần đầu tiên trong tay có nhiều tiền như thế, tất nhiên, Phù Xuân Sinh sẽ muốn tiêu xài hoang phí, hắn bảo muốn mời những bằng hữu kia của hắn đi uống rượu, thế là cả một đám người ùn ùn kéo nhau đến tiệm rượu trong thị trấn.
Cửa tiệm mà bọn họ vào cũng không phải là loại thượng đẳng. Bọn họ làm gì đủ tiền để đi nổi mấy quán rượu thượng đẳng?
Những người đến chỗ này uống rượu, đa phần đều là đám du thủ du thực ở những thôn quanh thị trấn, cùng với những người làm nghề khuân vác nặng nhọc ở bến tàu gần đó. Hiện tại, thời tiết vẫn còn se se lạnh, uống hai ba hớp rượu vào, sẽ khiến người ấm lên, làm việc cũng hăng hái hơn. Với hoàn cảnh như vậy, dĩ nhiên bên trong tiệm rượu vô cùng hỗn tạp, bao trùm cả tiệm là tiếng nam nhân ồn ào, tiếng hét, tiếng nói chuyện, không chút nào yên tĩnh.
Cũng may, đám người Phù Xuân Sinh cũng không phải dạng nhã nhặn gì cho cam, bọn họ cùng với đám người đó là cùng một loại người, rất thích ở chỗ này uống chút rượu, khoe khoang, ngạo mạn. Trong cõi trời đất bao la kia, ở một nơi nhỏ bé như thế này, bọn họ có thể huênh hoang, giả vờ mình là vua một cõi.
Rượu luôn có sẵn, nếu trong tay có chút tiền dư, còn có thể bão chưởng quầy giúp gọi những kỹ nữ ở những quán xung quanh tới, được hầu hạ thoải mái dễ chịu một hai canh giờ, sau đó ra phía nhà sau của tiệm rượu nghỉ ngơi một đêm. Cuộc sống vô cùng phóng khoáng, thỏa mãn.
Phù Xuân Sinh đã nói trước với bằng hữu của mình, chầu này là hắn mời. Bởi vì hiện tại giá cả cũng đang giảm, bốn năm người uống rượu ăn thịt cũng không tiêu tốn hết của hắn mấy trăm quan.
Ngồi vào vị trí mà họ thường ngồi, gọi một phần thịt luộc thái mỏng, mấy phần đậu phộng cùng vài thứ đồ nhắm đi kèm, lại gọi thêm năm bình rượu ngon nhất trong tiệm. Giải quyết xong mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, đám người bọn họ mới bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Ai dà, nếu biết trước nhà kia tốt như thế, lúc trước ta không nên đặt ra lễ hỏi nhiều như vậy. Bây giờ thì hay rồi, gà bay trứng vỡ, đi đâu để tìm được thông gia có tiền như thế chứ?”
Người đang nói chuyện là một người của bàn bên cạnh. Phù Xuân Sinh giương mắt nhìn qua, thấy có chút lạ mặt, khẩu âm cũng có chút kì lạ, không giống với đám người bọn họ. Có lẽ những người đó theo thuyền thương đến đây, dừng chân tạm ở chỗ này một khoảng thời gian để bổ sung đồ ăn thức uống.
“Ngươi đang nói đến Vương gia mà trước đây nhìn trúng con gái nhà ngươi à? Không phải việc hôn nhân hai nhà các ngươi đã sớm quyết định rồi sao, vì cớ gì mà hỏng bét thế?”
Một bằng hữu ngồi cùng bàn với hắn tò mò hỏi: “Vương gia kia cũng đâu phải là dạng chỉ có chút tiền. Nhà hắn có tới mấy chục mẫu đất, lại còn có năm ba cái cửa hàng, chẳng lẽ lại không chuẩn bị được lễ hỏi?”
“Ai nói không phải đâu. Lúc trước, chính là thấy nhà họ có của cải, nên ta muốn kiếm một ít từ lễ hỏi, như vậy cũng có chút tiền để con trai ta dựng nhà cưới vợ. Ai ngờ cái giá ta đưa ra cao quá, dọa người ta sợ chạy mất.”
Nam nhân trung niên kia mang theo vẻ mặt hối hận: “Ngươi nói xem, không phải ta chỉ muốn hai mẫu đất cùng với năm mươi lượng bạc thôi sao? Sao Vương gia có thể keo kiệt như thế chứ? Quả đúng là càng có tiền thì càng keo kiệt.”
Phù Xuân Sinh ngồi bên cạnh lắng nghe, nghĩ tới số của cải của Vương gia mà bằng hữu nam nhân trung niên vừa nhắc tới, nam nhân này chỉ cần hai mẫu đất với năm mươi lượng bạc thôi, có vẻ thực sự không nhiều lắm.
Bình thường lúc ở nhà, Phù nương tử thường xuyên bàn với Phù lão gia và Phù Xuân Sinh về những yêu cầu của nàng đối với con rể tương lai, bởi vì Phù Tú Liên cùng Phúc Bảo quan hệ khá tốt, Phù nương tử vẫn luôn ảo tưởng con gái nàng sẽ được gả cho một công tử nhà có tiền, cho dù không làm được vợ cả thì làm nha đầu thông phòng cũng được.
Bình thường, khế ước bán đứt nô tài có thể bán được mười mấy, hai mươi lượng. Phù nương tử nghĩ, cô nương nhà mình không phải chỉ làm nô tỳ đơn thuần, dù sao cũng phải đưa năm mươi lượng. Số tiền này đối với nhà bọn họ có thể nói là lớn, nhưng đối với những nhà giàu, có tiền, thì không phải chỉ là nhúm lông thôi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận