Nông Gia Lạc

Chương 117: Mua Lòng Người

“Còn nữa, ta cũng muốn nói với mọi người một việc. Sau này, ta sẽ xây thêm một gian bên cạnh chuồng trại dưới chân núi. Đến lúc đó, phân heo dư thừa, chúng ta sẽ chia làm hai, mọi người ai có nhu cầu thì tự mình đi lấy, không cần hỏi qua chúng ta.”
So với việc Tưởng bà tử chia trái cây cho, thì những lời mà bà vừa nói càng khiến người trong thôn thêm vui mừng.
Nghề nông cũng giống như một cành hoa, hoàn toàn dựa vào sự màu mỡ của đất đai, những lời này, không phải là tùy tiện mà nói ra.
Hiện tại không có các loại phân bón hóa học, muốn làm cho đất đai màu mỡ, phì nhiêu, chỉ có thể dựa vào phân người và phân súc vật. Nhưng bởi vì trong thôn, số người chăn nuôi gia súc không nhiều, chất thải của chúng còn không đủ để một nhà dùng cho đồng ruộng của mình nữa kìa, cho nên, đối với người trong thôn mà nói, họ luôn có một sự cố chấp mãnh liệt đối với chất thải của nhà mình.
Ngươi cứ hình dung như thế này, một nữ nhân sống trong thôn thích nhất là nhiều chuyện, lúc đang tám chuyện, thà rằng chạy từ đầu thôn đến cuối thôn, về nhà mình đại tiện, cũng không muốn để phân của mình ở hầm cầu nhà người khác, làm lợi cho người ta. Dù sao với sản xuất lạc hậu ở thời cổ đại này, những người nông dân ở đáy xã hội đều thừa nhận và phải cam chịu với sự kiên trì này.
Lúc Thiện gia cho xây dựng chuồng trại, mỗi ngày, người trong thôn đều nhìn chằm chằm vào đám phân súc vật trong chuồng, nhưng trong lòng bọn họ hiểu rõ, Thiện gia nhiều ruộng đồng như vậy, chắc chắn sẽ bón cho đồng ruộng nhà họ. Vả lại, tính tình Tưởng bà tử vốn keo kiệt, ki bo, chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ chia sẻ với người trong thôn.
Nhìn đi, bởi vì dinh dưỡng tốt, nên cây cối gieo trồng trên đất đai của Thiện gia đều tươi tốt hơn nhiều so với cây cối trên đất đai của người khác. Vì thế, người trong thôn càng thêm mong ước đống phân trong chuồng đó. Trước khi nghe Tưởng bà tử nói những lời này, cũng đã có người tính toán khi nào tìm bà hỏi thử 1 chút, những thứ phân bón đó, bà tính bán bao nhiêu tiền.
Bây giờ lại nghe thấy, không cần tốn nửa đồng bạc cũng có thể có được loại phân bón tốt nhất. Người trong thôn đều có cảm giác không chân thật, Tưởng bà tử này thật sự là Tưởng bà tử mà họ quen biết trước đây hả?
“Có điều mọi người đều biết, đất đai nhà ta cũng không ít, số phân dư ra có lẽ sẽ không đủ cho tất cả người trong thôn dùng. Cho nên ta đề nghị, tốt nhất là mọi người tìm thôn trưởng để thương lượng trước, coi thử có nên xếp thứ tự trước sau, nhà ai có bao nhiêu ruộng đất, lấy ít hay nhiều phân. Đừng đợi đến lúc đó, những người tới trước lấy hết phân, rồi lại gây nên mâu thuẫn, đến lúc đó, ta sẽ không chịu trách nhiệm.”
Tưởng bà tử là người vô cùng khôn khéo. Bà là người sẽ để người khác chiếm tiện nghi của mình sao? Đương nhiên là không! Thực tế, quyết định này chỉ nảy sinh sau khi Phúc Bảo bị bầy khỉ bắt đi, bà suy nghĩ rất cẩn thận mới quyết định được.
Đầu tiên, bọn họ sống trong thôn, cũng không thể không quan hệ gì với người trong thôn. Cuộc sống Thiện gia ngày càng phát đạt, nhưng nếu ngươi ngày càng phát đạt mà cuộc sống người trong thôn lại không có chút khởi sắc, chỉ sợ sau một thời gian, sẽ có một vài người bất mãn, làm ra những chuyện hại người mà chẳng ích ta.
Còn nữa, Tưởng bà tử cũng nhận ra được sức mạnh đoàn kết của người trong thôn. Bà cũng không keo kiệt đem cho những thứ lợi ích nhỏ này, chỉ cần người trong thôn có thể nhớ rõ Thiện gia có bao nhiêu phần tốt, lúc Thiện gia cần hỗ trợ, họ có thể đứng ra giúp đỡ 1 phen, thì bà tiêu tốn những thứ này thì cũng không tính là uổng phí.
Số phân cho đi là căn cứ vào số lượng sau khi nhà mình đã dùng đủ. Bởi vậy, phần phân thừa lại, hẳn là không đủ cho người trong thôn tưới hết đồng ruộng của họ, chỉ có thể pha loãng phân bón, hoặc tưới lên một số ít đồng ruộng. Cho nên, Tưởng bà tử cũng không cần lo lắng rằng, họ dựa vào số phân đó mà tạo ra nông phẩm tốt, rồi cạnh tranh với mình.
Ngược lại, dựa vào số phân bón này có thể khiến cây công nghiệp trong thôn tươi tốt hơn so với những thôn khác. Chỉ dựa vào điểm này, những nhà nhận được thứ tốt từ Thiện gia, làm sao có thể không cảm nhận ân đức của bọn họ.
“Thiện lão ca, có thể cưới được một nương tử hiền huệ, thật đúng là phúc khí của ngươi nha.”
Người trong thôn làm sao còn nhớ được Tưởng bà tử đanh đá xảo quyệt ngày xưa, nghĩ tới đồng ruộng nhà mình có thể tưới phân bón, lập tức liền đem Tưởng bà tử trở thành Bồ Tát, cảm động nịnh hót Thiện lão gia một bên.
“Lão tỷ tỷ đại nghĩa.”
Trong thôn những nữ nhân ngày xưa hay nói sau lưng Tưởng bà tử đều hổ thẹn. Tưởng Thục Lan chí công vô tư như vậy, làm sao có thể có bộ dạng xấu xa như trong trí nhớ của các nàng. Trước đây, nhất định là các nàng bị phân heo che mờ đôi mắt, nên mới không phát hiện được Tưởng bà tử tốt đẹp như thế.
Người trong thôn kính nể nhìn mình với ánh mắt cảm kích, khiến Tưởng bà tử có chút lâng lâng, không chút xấu hổ tiếp nhận những lời khen đó. Dù sao trong mắt của bà, bà thật sự cảm thấy, thế gian này có ít nữ nhân nào hiền huệ như mình.
Ngay cả trưởng thôn, thấy việc Tưởng bà tử giao việc phân chia số phân dư đó cho mình, cũng cảm thấy người Thiện gia phúc hậu, hiểu chuyện, giúp đỡ ông củng cố địa vị và uy tín của mình đối với người trong thôn, dựa vào chuyện này, cũng giúp ông có được chỗ tốt. Xem ra, sau này ông phải giúp đỡ Thiện gia nhiều hơn nữa, nếu bọn họ lại muốn mua thêm nữa, ông không thể làm bộ làm tịch mà phải giúp người ta làm tốt mọi chuyện.
Cứ như vậy, sau khi trả công cho mọi người bằng thứ phân không có tác dụng gì đặc biệt với nhà mình, người Thiện gia liền có thể thay đổi địa vị và ánh nhìn của mọi người trong thôn đối với nhà mình dễ như trở bàn tay. Chỉ sợ qua hôm nay, sau này, người trong thôn mà muốn tìm người trở mặt nói xấu Thiện gia, e là chẳng tìm được ai.
“Cục cưng của nãi nãi thật đáng thương.”
Sau khi tiễn người trong thôn và con dâu trưởng bất ngờ đến, Thiện lão gia và lão thái thái rốt cuộc cũng có thể ngồi nói chuyện với gia đình con út, an ủi cháu gái ngoan ngoãn bị chấn kinh.
Tưởng bà tử không rõ, rốt cuộc là đám động vật trên núi mắc cái chứng gì mà không thể yêu thích cháu gái bà một cách êm đềm tốt đẹp, lúc nào cũng phải khiến cho người ta bất ngờ, kinh sợ. Chỉ sợ qua hôm nay, chuyện cháu gái nhỏ khiến động vật yêu thích sẽ bị mọi người phát hiện ra.
Cũng may bà kịp thời thu mua nhân tâm, tạm thời mọi người cũng sẽ không làm lớn chuyện.
“Nãi, con không có sợ. Mấy con khỉ đó đối với con rất tốt nha. Đúng rồi, con còn mang thứ rất tốt về cho mọi người này.”
Vừa nói, Phúc Bảo vừa vỗ mấy cái hồ lô mình mang theo. Đây là thứ nàng có được từ việc nhờ mấy con khỉ đào từ “bảo sơn” ra, dùng nước suối rửa sạch nhiều lần, trong mấy cái hồ lô này bây giờ đang chứa hầu nhi tửu ngàn vàng khó mua được.
“Thứ tốt?”
Người Thiện gia nhìn vào hồ lô mà trên người Phúc Bảo. Lúc trước vì quá lo lắng cho đứa con gái, cháu gái này, cho nên bọn họ cũng chưa kịp chú ý tới những thứ nàng mang trên người.
Phúc Bảo che che giấu giấu, lộ ra nụ cười thần bí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận