Nông Gia Lạc
Chương 13: Kể Lể
Vương Xuân Hoa nhếch miệng, nàng không hiểu được, đều là cháu gái như nhau, vì cớ gì mà những người kia đều cho tam phòng lễ vật lớn như vậy.
Đối phương nói hợp tình hợp lý, Tô Tương không tìm được lý do từ chối, chỉ có thể nhìn Vương Xuân Hoa đang ngày càng lại gần.
Thiện Phúc Bảo đang sung sướng uống sữa, bỗng cảm thấy có chút ác ý từ phía sau, nàng rùng mình. Tô Tương chỉ nghĩ con gái cảm thấy lạnh, ôm nàng càng thêm chặt.
“A a !”
Thiện Phúc Bảo cũng thân thiết rúc vào ngực của mẫu thân, từ khi xuyên không, nàng rất thích cảm giác thân thiết này, tự nhiên cũng quên luôn cảm nhận ác ý thoáng qua kia.
“Đứa nhỏ này thật đáng yêu.”
Vương Xuân Hoa đứng bên cạnh Tô Tương, nhìn kỹ đứa nhỏ trong ngực nàng ấy, hốt hoảng nói.
Nàng cho rằng mình sẽ chán ghét đứa nhỏ này, nhưng khi đến gần, nàng phát hiện mình chán ghét không nổi.
Đúng vậy, đó chỉ là một đứa nhỏ, những người kia đối xử bất công thì có liên quan gì tới con bé chứ.
Vương Xuân Hoa lau khóe mắt, không nhịn được nữa, ngồi xuống cạnh giường, mắt chớp chớp, nàng liền nhìn về đứa nhỏ, gào khóc.
“Phúc Bảo, nhị bá nương của con khổ tâm quá!”
Tô Tương và Phúc Bảo đều trầm mặc.
Nàng vẫn còn là đứa nhỏ nha, người phụ nữ tự xưng là nhị bá nương này có phải tìm nhầm đối tượng để khóc lóc kể lể hay không?
“Phúc Bảo à, số nhị bá nương của con thiệt là khổ.”
“Nhà mẹ ta…”
“Nhà chồng ta…”
“Hai đứa con gái của ta…”
“Ta đúng là khổ từ trong trứng nước, Phúc Bảo à,…”
Vương Xuân Hoa nửa ngồi nửa quỳ trên đất cạnh mép giường, nhìn cục bột nhỏ Thiện Phúc Bảo, vừa vỗ thành giường vừa khóc vừa kể lể những bức bối trong lòng mình mấy ngày qua, không để ý rằng đối diện nàng ngoài Thiện Phúc Bảo đang bú sữa, còn có Tô Tương là người lớn.
“Nhị tẩu, tẩu nói những lời này với Phúc Bảo, con bé có nghe cũng không hiểu được!”
Tô Tương bối rối, nhìn nhị tẩu như vậy cũng không nỡ ngăn cản, cứ để mặc đối phương khóc lóc. Tuy nhiên, nàng không vừa ý hành động này của Vương Xuân Hoa.
Dù gì hôm nay cũng là ngày lành của con gái nàng, mà Vương Xuân Hoa lại làm như khóc tang, người không biết còn tưởng trong nhà mới có người chết đó, bao nhiêu may mắn đều bị nàng khóc xua đi.
Không lý nào, Vương Xuân Hoa lại đi kể lể với một đứa nhỏ chưa biết gì, Tô Tương tin rằng, những lời oán giận của Vương Xuân Hoa đều là nói cho nàng nghe.
Vậy thì nghe xem nàng muốn nói cái gì?
Trách mẹ đặt cho Phúc Bảo một cái tên hay, trách mẹ làm tiệc tẩy tam cho Phúc Bảo lớn hơn so với của hai con gái nàng ấy, trách anh chồng thiên vị, cho Phúc Bảo một vòng tay bạc.
Mỗi việc, nghe thì tưởng là đang trách người khác, nhưng thực chất không phải là đang trách con gái nàng sao?
Không nghĩ tới, nhị tẩu nhút nhát trước đây lại có tâm kế này. Tô Tương thở mạnh, ôm con gái nhỏ chặt hơn, sợ người phụ nữ đầu óc không tỉnh táo này chút nữa còn làm những chuyện khác.
Mà đứa nhỏ Thiện Phúc Bảo cũng nghĩ như mẫu thân nàng, nếu không phải vì tuổi của mình không nên hiểu được những oán giận của Vương Xuân Hoa, nàng cũng sẽ mặt nặng mày nhẹ đối với nàng ta.
Nàng chỉ là một đứa bé, than phiền những việc này với nàng cũng được sao?
Đối với đứa nhỏ mới sinh ba ngày như Thiện Phúc Bảo mà nói, cái gia đình mới này rất là hòa thuận.
Tuy rằng có chút lưu manh, nhưng cha vẫn có trách nhiệm với gia đình, yêu thương vợ con. Nương thì dịu dàng thùy mị, cực kỳ yêu thương con cái. Ca ca dù mới gặp mặt lần đầu nhưng nàng cảm giác rất tốt.
Ngoài ra còn có bà nội đanh đá nhưng thiên vị, ông nội thận trọng, trầm tính, đặc biệt là đại bá nương hào phóng, nhiệt tình, còn có mấy đường tỷ nhỏ tuổi, đều khiến Thiện Phúc Bảo cảm thấy không khí gia đình thật đầm ấm.
Sự xuất hiện của nhị bá nương Vương Xuân Hoa phá tan mong đợi của Thiện Phúc Bảo, dù sao cũng là một gia tộc lớn, làm sao có thể không có chút mâu thuẫn chứ.
Tuy nhiên, nhị bá nương lại than vãn với nàng, trách ông bà nội thiên vị, trách người trong nhà đều chĩa mũi nhọn về phía nhà mẹ đẻ, điểm này Thiện Phúc Bảo thật không hiểu nổi. Cũng giống mẫu thân, Thiện Phúc Bảo cho rằng Vương Xuân Hoa không phải nói cho nàng nghe mà là mượn chuyện này nói cho Tô Tương nghe.
“Tam đệ muội, số ngươi thật tốt.”
Vương Xuân Hoa thực sự không phức tạp như hai người nghĩ. Đầu óc nàng không có nhiều suy nghĩ như vậy, những gì nàng mới trút ra đều là tự nhiên bộc phát.
Nàng cũng không biết vì sao khi nhìn đứa nhỏ tam phòng mà mình ghét, tự nhiên lại cảm thấy thân thiết, muốn kể hết những uất ức dồn nén trong lòng trước đây.
Vương Xuân Hoa cảm thấy người khác không thể hiểu nàng, nhưng đứa nhỏ kia nhất định có thể.
Nghĩ lại liền có chút xót xa, đứa nhỏ tốt như này sao không đầu thai trong bụng nàng. Chẳng giống Mai Nương với Lan Nương bạc tình bạc nghĩa, trong lòng chỉ nghĩ tới ông bà nội, không thèm để tâm tới nàng.
Nghĩ tới việc mình thật lòng khuyên bảo mà lại bị con gái hờn dỗi, Vương Xuân Hoa liền tức giận trong lòng, nàng nghĩ, nếu Phúc Bảo là con gái nàng, mặc dù cũng là cục nợ, nhưng nhất định sẽ tốt với nàng hơn nhiều so với Mai Nương và Lan Nương.
“Nhị tẩu, hình như ta nghe thấy nương đang gọi tẩu, tẩu ra ngoài thử xem sao”.
Tô Tương cảm thấy ánh mắt của Vương Xuân Hoa có chút đáng sợ, giống như là hận không thể cướp lấy Phúc Bảo bảo bối của nàng vậy, vội vàng tìm lý do, muốn đem người đuổi ra ngoài.
“Nương kêu ta?”
Vương Xuân Hoa giật mình, vừa rồi nàng khóc quá thảm thiết, không nghe thấy gì.
Cũng không nghi ngờ Tô Tương có lừa nàng hay không, nghĩ tới việc mẹ chồng không tìm thấy người sẽ có hậu quả nghiêm trọng, Vương Xuân Hoa rùng mình, lau nước mắt, thu hồi ánh mắt đang nhìn Thiện Phúc Bảo, không đành lòng đi ra ngoài.
Nàng vừa rời đi, hai mẹ con liền thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, màn cửa lại bị kéo ra, hai người còn tưởng là Vương Xuân Hoa quay trở lại, xém chút nữa bị hù chết.
Có điều người vào không phải là Vương Xuân Hoa mà là Thiện Phúc Đức vừa tròn bốn tuổi của tam phòng.
Điều kiện Thiện gia khá tốt, nên mấy đứa cháu cũng được chăm sóc kỹ càng.
Khi mà người trong thôn đa số vẫn phải lo cơm no áo ấm, thì mấy bé trai Thiện gia cứ cách hai ngày là có thể ăn một quả trứng do gà mái trong nhà đẻ, nếu không phải còn phải lo cho cháu trai trưởng đang đi học, thì Thiện gia cũng không tiếc cho ăn một quả mỗi ngày.
Ngoài ra, trong thôn, Thiện gia cũng là một trong số ít những nhà thỉnh thoảng có thể ăn thịt, là cháu trai trong nhà, bọn trẻ cũng không thiếu phần, bởi vậy Thiện Phúc Đức bốn tuổi được nuôi dưỡng vô cùng trắng trẻo mập mạp, lại được di truyền những nét đẹp của cha mẹ, khiến người khác vừa nhìn liền thích.
Trừ cháu trai trưởng được ký thác kỳ vọng, Thiện Phúc Đức cũng là cháu trai đời thứ ba được hai vợ chồng già Thiện gia yêu thương nhất.
“Nương, ta muốn nhìn muội muội.”
Thiện Phúc Đức đi vào khi bữa tiệc vẫn còn đang tiếp tục, trong tay còn cầm một cái đùi gà nhỏ, miệng bóng dầu, hiển nhiên là ăn nhiều đồ ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận