Nông Gia Lạc

Chương 230: Hoành Tráng

Cứ như vậy Phúc Bảo liền trở thành người quản lý nói một không hai trong Nghiêm gia, sau này, nếu Nghiêm Sơn Sinh chán nàng, muốn nạp thêm một nha hoàn xinh đẹp, dịu dàng, khả năng sẽ rơi vào cảnh túng quẫn.
Với người ngoài mà nói, cha con này phải ngốc tới cùng cực thì mới có thể làm cái việc ngu xuẩn như thế.
Nhưng cha con Nghiêm gia lại không để ý người ngoài nhìn vào như thế nào, đối mặt với nghi hoặc của bên ngoài, Nghiêm Sơn Sinh chỉ đưa ra một cái đáp án.
Cưới nữ nhân mình yêu vào cửa, là bởi vì muốn cả đời này sủng ái nàng, chiều chuộng nàng, nếu mà đã quyết như thế, sau này sao có thể vì nữ nhân khác mà làm nàng đau lòng, nếu cả đời vợ chồng đều tốt đẹp, vậy thì tiền trong nhà ở trong tay ai cũng có gì khác nhau đâu.
Đáp án của Nghiêm Sơn Sinh làm cho rất nhiều cô nương chưa gả chồng, hoặc là một vài cô nương đã gả làm nương tử người ta cảm động, nhưng đa số nam nhân lại khịt mũi, coi thường Nghiêm Sơn Sinh, đây vốn là xã hội nam quyền, nữ nhân đương nhiên phải tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, chuẩn mực của nữ nhân, làm gì có tư cách ý kiến, chỉ trỏ lời nói với việc làm của nam nhân.
Có lẽ bởi vì những lời này của Nghiêm Sơn Sinh mà hậu viện của rất nhiều nam nhân bùng nổ, không ít nam nhân không nhịn được mà phải nguyền rủa cha con Nghiêm gia, tốt nhất là Thiện gia nhất thời nổi lòng tham, đem số sính lễ này cất đi hết, sau đó đưa con gái tay không ra cửa, xem khi đó, sắc mặt cho con Nghiêm gia sẽ là cái dạng gì.
Chỉ tiếc, Thiện gia không cho bọn họ cơ hội xem náo nhiệt, ngược lại, còn làm cho bọn họ rớt tròng mắt, xái quai hàm.
Ba ngày trước hôn lễ, là ngày nhà mẹ đẻ tân nương chuẩn bị hành trang, của hồi môn của nhà gái sẽ đặt trong sân nhà gái, sau đó, đợi bà mai khua chiêng gõ trống, dàn nhạc nổi lên, sẽ mang những gia cụ được trang trí bởi quả cầu vải màu đỏ, khiêng qua bên nhà trai, những lễ hỏi còn lại sẽ để nam nhân cao giọng đọc tên, đợi đến ngày hôn lễ, số của hồi môn này cũng sẽ theo đội ngũ đón dâu, đưa đến cho nhà trai.
Không ít người đều chờ xem, muốn nhìn xem người Thiện gia rốt cuộc sẽ cho ra phần của hồi môn như thế nào.
Là trên cơ sở lễ hỏi của Nghiêm gia mà tăng thêm chút đồ vật, hay là sau khi ăn hết lễ hỏi của Nghiêm gia thì lấy chút ít đồ, xem như là tống khứ.
Nghĩ tới việc Thiện gia yêu thương cô nương này, không ít người đều cảm thấy khả năng thứ hai rất thấp, nhưng lễ hỏi Nghiêm gia đưa cho đã quá hoành tráng rồi, với người ngoài mà nói, Thiện gia muốn đưa thêm nhiều đồ vật hơn, khả năng hầu như cũng rất ít.
Tình huống tốt nhất là đưa sính lễ nguyên si trở về, đa số trong lòng mọi người đều suy đoán kết quả như vậy.
“Trang sức vàng ròng, 25 bộ.”
“Vòng tay ngọc bích, 6 đôi, trầm cài phỉ thúy, 6 cây, chuỗi ngọc, vàng nạm ngọc, sáu bộ, vòng cổ mã não, 6 chiếc, trâm vàng ròng nạm đá quý, sáu cây, ngọc bội phỉ thúy, 6 đôi.”
“Ruộng nước thượng đẳng, 270 mẫu, ruộng cày thượng đẳng, 220 mẫu, thôn trang, 2 tòa cửa hàng ở phủ châu, huyện thành, 8, tòa nhà ba gian ở phủ châu, 1 tòa, tiệm ăn ở thôn Bình Liễu, 1 tòa….”
Đừng nói nam nhân xướng lễ kia đọc danh sách thật dài danh mục quà tặng, những người vây xem của hồi môn Thiện gia đưa ra cũng bị dọa sợ không ít.
Vốn dĩ cho rằng sính lễ Nghiêm gia đưa đến đã đủ nhiều rồi, nghe tới sính lễ Thiện gia đưa cho Nghiêm gia còn cho thêm nhiều món, thậm chí còn nhiều hơn rất nhiều những gì Nghiêm gia đưa tới.
Cũng may trong danh mục quà tặng chưa nói Thiện gia ngầm cho Phúc Bảo mười vạn lượng bạc để dưới đáy, nếu mà chuyện này bị lộ ra, chỉ sợ trong lòng mọi người sẽ nảy sinh ý đồ cướp đoạt.
Mọi người rất tò mò, không biết trong đầu người Thiện gia nghĩ cái gì, nhiều tiền tài như thế lại đem cho một đứa cháu gái gả ra ngoài, chẳng lẽ bọn họ không nghĩ tới cảm giác của cháu trai sao?
Nhưng mà nhìn thấy giữa đám người Thiện gia, Thiện Phúc Đức lại cười vui vẻ hơn bất cứ ai, hiển nhiên đối phương cũng rất tán đồng đem mọi thứ trong nhà của hắn cho muội muội xuất giá.
Bọn họ chỉ có thể an ủi chính mình, có lẽ người Thiện gia đều có bệnh, cho nên mới đem mấy thứ này làm của hồi môn cho con gái mang ra bên ngoài.
Nhưng tâm tình phức tạp nhất, đoán chừng là phải kể tới đại phòng và nhị phòng Thiện gia, chuẩn bị thế này, làm cho bọn họ trực tiếp cảm nhận được của cải hiện tại của tam phòng.
Mấy năm nay Vương Xuân Hoa vẫn luôn cảm thấy cuộc sống của nhà mình không tồi, mấy chục mẫu ruộng đất, nhân khẩu trong nhà lại không nhiều, hoàn toàn có thể coi là giàu có, nhưng mà hiện tại, của hồi môn để Phúc Bảo xuất giá, chỉ tính ruộng đất thôi cũng đã gấp mười lần tài sản của nhà bọn họ, đó là chưa nói tới cửa hàng thôn trang, khiến Vương Xuân Hoa thật sự hụt hẫng trong lòng.
Cô nương làm gì xứng đáng với mấy thứ của hồi môn này, nếu Phúc Bảo ngoan ngoãn hiểu chuyện, nên chủ động đứng ra từ chối, đem mấy thứ này để lại cho nam nhân trong nhà.
Lại nói tiếp, mấy thứ đâu phải chỉ của riêng một nhà lão tam, còn có phần của hai vợ chồng già, tuy rằng hiện tại bọn họ đã phân gia, nhưng phu quân của nàng và Phúc Tài vẫn là con trai với cháu trai của hai người, đợi sau khi hai người qua đời, bọn họ cũng nên có một phần mấy thứ kia mới đúng.
Cho nên nhìn của hồi môn hoành tráng của Phúc Bảo, Vương Xuân Hoa cảm thấy nhà mình đã chịu tổn hại không ít.
Chỉ tiếc phu quân và con trai nàng không cảm thấy như vậy, còn ở bên cạnh nhỏ giọng bàn bạc có nên thêm bao nhiêu tiền thì được.
Hôm nay vẫn là ngày họ hàng nhà gái cho thêm đồ, vốn dĩ Thiện Tuấn Hà nghĩ, cháu gái ruột duy nhất của hắn thành thân, hắn là nhị bá, ít nhất cũng phải cho nàng thêm năm mươi lượng, hiện tại trong thôn gả con gái, họ hàng thân thích cho nhau thêm cũng chỉ mấy trăm quan, Thiện Tuấn Hà có thể cho năm mươi lượng đã là thực khách khí, dù sao hắn cũng là nghĩ cho cảm xúc của đại ca, dựa theo của cải hiện tại của đại phòng Thiện gia, Phúc Bảo xuất giá, lấy ra hai mươi lượng đã là rất khó khăn.
Nhưng lúc này thấy của hồi môn của cháu gái, năm mươi lượng này bỗng nhiên có chút khó lấy ra.
Vương Xuân Hoa không nghe nỗi những lời này, nàng cảm thấy tim mình quặng đau, chỉ có thể lấy sức dựa nửa người vào con dâu bên cạnh, nàng cảm thấy, con dâu ngoan ngoãn như vậy, nhất định sẽ đồng tình với nàng.
Trùng hợp, lúc này Phúc Tú Liên đang gật gật đầu, giống như là tâm ý tương thông, khiến Vương Xuân hoa cảm thấy được an ủi.
Trên thực tế, Phù Tú Liên gật đầu là chỉ muốn tán thành lời cha chồng nói, cho Phúc Bảo thêm chút ít của hồi môn thôi.
Cũng may Vương Xuân Hoa không biết, hiện tại nàng càng cảm thấy trong nhà chỉ có mình Tú Liên là tri kỷ.
Lữ Tú Cúc bên kia cũng giống Vương Xuân Hoa, nhìn đống của hồi môn trị giá ngàn vàng, đứng ngây ngốc.
Nàng biết mấy năm nay hai vợ chồng già cùng lão tam kiếm được không ít tiền, chính bởi vì hiện tại nhà lão tam vẫn ở nông thôn, lại không có thuê nha hoàn, bà tử, chỉ cảm thấy lão tam kiếm tiền nhưng không nhiều như nàng tưởng tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận