Nông Gia Lạc

Chương 171: Lợi Nhỏ Lo Lớn

Vương Xuân Hoa suy nghĩ, nếu mà cưới một nàng dâu quá lợi hại, chỉ sợ sau này trong nhà, nàng sẽ càng không có quyền lên tiếng, mặt khác, vốn dĩ trong lòng con trai chỉ có nàng, đến lúc đó e rằng sẽ bị con dâu cướp đi mất.
Nhưng nếu con dâu là do nàng dùng lương thực để đổi về, thì với lai lịch như vậy, đủ để nàng áp chế nàng ta cả đời. Nàng bảo nàng ta rẽ trái, nàng ta sẽ không dám rẽ phải.
Bởi vì trong lòng suy nghĩ như vậy, nên Vương Xuân Hoa sớm coi lương thực trong nhà là vốn cưới dâu. Ngay cả khi bão tuyết vừa mới bắt đầu, nhà mẹ đẻ có lén đến mượn lương thực, nàng còn không chịu cho, thì làm sao có thể cam tâm tình nguyện để tam phòng tiếp nhận lương thực của nhà bọn họ chứ.
Đối với lời nói của phu quân nàng, cái gì mà cả nhà cùng ở lại một chỗ, đồng tâm hiệp lực chống thiên tai? Vương Xuân Hoa khịt mũi coi thường. Nàng cảm thấy, đây chẳng qua chính là âm mưu quỷ kế mà tam phòng dùng để lừa gạt lương thực của nhà bọn họ.
“Nếu ngươi không vui, ta sẽ để lại đủ lương thực cho ngươi ăn. Ngươi cứ việc ở lại đây một mình đi.”
Thiện Tuấn Hà càng ngày càng nóng giận với người vợ này, cho dù là trước mặt người khác, cũng rất ít khi cho nàng mặt mũi. Bởi vì hắn phát hiện, đối xử với loại người như Vương Xuân Hoa, chỉ có thể dùng thái độ lạnh nhạt, quyết đoán, nếu cho nàng ta sắc mặt tốt một chút, tâm tư nàng liền bắt đầu nhảy nhót lung tung, không có điểm dừng.
“Đại Hà, ý ta không phải như vậy.”
Vương Xuân Hoa lẩm bẩm. Quả nhiên, bởi vì thái độ quyết liệt của Thiện Tuấn Hà, nàng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể ngậm một bụng tức, nhìn đám người Thiện Tuấn Hải dọn sạch lương thực của nhà nàng để lên xe đẩy, đẩy về nhà cũ ở xa.
Lương thực của nhị phòng Thiện gia rất nhiều, ước chừng cũng phải bảy chuyến mới vận chuyển xong. Cũng may, hiện tại tuyết lớn liên miên, người trong thôn đều trốn trên giường sưởi, không chịu đứng lên, trừ một vài hàng xóm xung quanh nghe được động tĩnh, ghé vào cửa sổ xem vài lần, thì đa số mọi người đều không hiểu vì sao nhị phòng Thiện gia lại dọn về nhà cũ cả.
Đem tất cả những đồ vật đáng giá mang theo xong, Thiện Tuấn Hà mới dùng khóa đồng nặng trĩu, đóng cửa sân cùng phòng ở của mỗi người lại. Lúc này mới yên tâm mà mang theo Vương Xuân Hoa đang không tình nguyện rời đi.
“Cũng không biết gia đình của đại ca ngươi như thế nào rồi.”
Lúc đám người Thiện Tuấn Hải đem lương thực cất vào trong tầng hầm và nhà kho quay về, Lan Nương đã được chuyển vào phòng khách đã được thu dọn xong, Phúc Bảo cùng Tô Tương ở lại nói chuyện với nàng, còn Tưởng bà tử thì ở nhà chính chờ con trai đến, hỏi thăm hắn thật kĩ tình hình chung ở trấn trên.
Nghe con trai miêu tả tình thế bên ngoài xong, Thiện lão gia không khỏi lo lắng cho cả nhà con trai trưởng vẫn đang ở xa trên huyện thành.
Cho dù đứa con trai này làm nhiều việc khiến ông thương tâm, nhưng ở tình thế sống chết trước mắt, con trai vẫn là con trai, sao có thể không lo lắng? Nhưng mà bây giờ cửa vào huyện thành đã bị phong tỏa, cho dù ông muốn hỏi thăm tình hình của con trai trưởng, thì cũng không thể đi vào bên trong huyện thành được.
Hiện tại, đám người Thiện Tuấn Hải chỉ có thể trấn an lão gia tử một chút, lúc trước bọn họ có đưa gạo và mỳ đến cho nhà đại ca, chắc chắn có thể chống đỡ được đến mùa xuân.
Khi đó đã tính, dù có bỏ lỡ đợt gieo trồng vào mùa xuân, thì sau khi băng tuyết tan vẫn có thể bổ sung một ít hoa màu, còn có cỏ dại và lá cây, so với hiện tại - đất đai trụi lủi một mảnh - thì cũng sẽ không tới mức làm những lưu dân đó tuyệt vọng mà liều lĩnh.
Hơn nữa, Thiện Tuấn Hải không tin, Thanh Châu dưới sự quản lý của Vinh Tín, lại có thể náo loạn đến mức đó.
“Chỉ mong là như vậy.”
Thiện lão gia thở dài, có chút nhớ nhung đám thuốc lá đã lâu mình không đụng đến.
“Không còn lương thực, lương thực nhà ta đều đã bán hết rồi!”
Lữ Tú Cúc coi như đứt từng đoạn ruột. Sớm biết tuyết lớn sẽ rơi lâu như vậy, lương thực sẽ trở nên khan hiếm như thế này, nàng cũng sẽ không vì tham một chút lợi nhuận, mà bán đi số lương thực tích góp trong nhà với mức giá cao, lại còn cho rằng, dựa vào số lương thực lấy được từ nhà cũ có thể chống chọi đến vụ thu hoạch mùa xuân.
Kỳ thật, lương thực trong nhà vẫn còn đủ, chẳng qua lúc trước khi nàng bán lương thực ra ngoài đã quên che giấu, khiến cho mấy nhà hàng xóm xung quanh đều cảm thấy nhà nàng vẫn còn lương thực. Bây giờ thì hay rồi, những người nghèo rớt mồng tơi không mua được lương thực ở cửa hàng lương thực, tất cả đều chạy đến đứng ở ngoài sân nhà nàng.
Mấy ngày nay, Lữ Tú Cúc đều không dám mở cửa, chỉ dám đứng trong sân mà nói vọng ra bên ngoài, sợ những người đó không mua được lương thực sẽ ngang ngược xông vào cướp.
Hiện tại, Huyện lệnh nghiêm khắc đàn áp bạo loạn cướp giật, chân trước vừa cướp được lương, sau lưng, người cướp lương thực liền bị người của nha môn bắt vào nhà lao. Lương thực thiếu, nhà tù cũng không cung cấp đồ ăn, tù phạm đói chết từng đám bị khiêng ra. Ai nấy đều biết, kết cục của việc bị bắt, chính là một chữ “chết”.
Cũng bởi vì điểm này, tạm thời trước mắt sẽ không có người nào dám xông vào nhà Lữ Tú Cúc, nhưng nàng cũng không biết, yên ổn như thế này có thể kéo dài trong bao lâu.
“Đều tại ngươi, cuộc sống hàng ngày sướng quá, toàn nghĩ tới mấy món lợi nhỏ.” Thiện Tuấn Sơn rúc người trong áo bông ấm áp, đôi tay để sát vào chậu than, không ngừng xoa xoa, dường như là muốn mượn sự cọ xát để tăng thêm độ ấm trong lòng bàn tay.
So ra, vật tư của đại phòng Thiện gia vẫn nhiều hơn so với người bình thường, nhưng đa phần chỉ là đồ ăn, là do Lữ Tú Cúc keo kiệt, tiết kiệm, nên trong nhà không có trữ nhiều than đá. Lúc này, nhà ai nấy đều đóng chặt cửa, cho dù đưa ra giá cao thì cũng chưa chắc đã mua được than đá. Bởi vậy, với những thứ còn lại trong nhà, đương nhiên phải tính toán chi tiêu thật tỉ mỉ.
“Hừ, ta keo kiệt, ta tham những món lợi nhỏ? Thiện Tuấn Sơn, trước mặt con trai, ngươi nói xem, sở dĩ ta như vậy, rốt cuộc là vì ai, chẳng lẽ ta chỉ vì bản thân ta thôi à?”
Đã nhiều ngày Lữ Tú Cúc không ngủ, vì sợ rằng chỉ cần nàng nhắm mắt lại, những bá tánh bên ngoài vốn mơ ước lương thực của nhà nàng sẽ vọt vào trong nhà mà cướp đoạt. Tâm trạng nặng nề như vậy, tự nhiên cũng sẽ khiến cho tính tình của nàng càng ngày càng nóng nảy, ngọn lửa trong lòng bùng phát lên tới 3 trượng.
“Ta không giống ngươi, bị cái thứ đê tiện bên ngoài dụ dỗ, cầm tiền trong nhà đi chu cấp cho mấy kẻ không liên quan hưởng thụ. Ngươi mới là cái thứ không biết xấu hổ! Ta nói cho ngươi biết, ai cũng có thể nói ta này nọ, nhưng riêng Thiện Tuấn Sơn ngươi thì không có tư cách!”
Chuyện năm đó vẫn luôn ghim chặt trong lòng Lữ Tú Cúc, cho dù bây giờ nàng đã lên chức bà nội người ta, nhưng nỗi đau xót ấy vẫn khó lòng tan biến, dù bề ngoài có vẻ bình yên chẳng có vấn đề gì, nhưng tâm nàng đã sớm vỡ nát.
“Ngươi quả là vô lý!” Lữ Tú Cúc tức giận, Thiện Tuấn Sơn cũng tức giận. Rõ ràng đang nói tới chuyện bán lương thực, như thế nào lại xổ ra chuyện ngày xưa? Thiện Tuấn Sơn thừa nhận rằng mình đã sai, nhưng cũng đã sớm hối cải, vậy mà Lữ Tú Cúc cứ hết lần này lại tới lần khác đem chuyện này ra như thể món nợ cũ mà công kích hắn, khiến Thiện Tuấn Sơn cảm thấy nàng đang gây sự vô lý, đồng thời cũng cảm thấy cuộc sống như thế này quả thật quá nhàm chán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận