Nông Gia Lạc
Chương 116: Trái Cây Rừng
“Chi chi !”
Cô bé đáng yêu lần sau đến tìm nó chơi nha, nó bắt rận rất lợi hại đó.
Hầu vương có chút luyến tiếc, đây là bảo bối nó đạt được bằng bản lĩnh của mình, dựa vào cái gì mà phải trả lại chứ?
Thế nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn cô bé đáng yêu khổ sở, trong lòng nó cũng không dễ chịu, chỉ có thể làm theo tâm ý nàng, đưa nàng về với cái đám không lông xấu xí đó.
“Chi chi chi!”
Mấy con khỉ khác cũng rất thích cô bé đáng yêu Phúc Bảo, sau khi được hầu vương đồng ý, liền mang những trái cây tươi ngon nhất đến đặt cạnh nàng.
Khi con khỉ nhỏ cuối cùng thả một chùm nho xuống, đống trái cây bên cạnh nàng đã xếp thành một ngọn núi nhỏ.
“Xì !”
Xong hết thảy, hầu vương gào một cái, thôn dân nghe thấy tiếng gào thì bị hù dọa, giơ vũ khí trong tay lên, bầy khỉ lại từ bốn phương tám hướng, biến mất trong tầm mắt họ.
Phương hướng mà đám khỉ rời đi, khiến cho người dân không cách nào biết rõ vị trí của chúng.
“Phúc Bảo.”
Người Thiện gia vui mừng vừa khóc ôm con gái, cháu gái mất đi mà tìm lại được. Còn người trong thôn cùng với Nghiêm Khôn nhìn lại cảnh tượng vừa diễn ra, không khỏi nhìn Phúc Bảo suy nghĩ sâu xa.
Nếu đã tìm thấy người, đương nhiên phải nhanh chóng rời đi, vì trời càng tối, trên núi sẽ càng nguy hiểm.
Người trong thôn dùng lá to bọc những trái cây rừng đó lại, vui vẻ đi xuống núi.
Phúc Bảo được cha ôm trong lòng, trên người đeo mấy cái hồ lô được cột bằng dây thừng, sung sướng với những gì thu hoạch được lần này.
Chỉ là, hình như nàng đã quên cái gì đó?
Rốt cuộc là đã quên cái gì? Phúc Bảo cẩn thận suy nghĩ, nhưng nghĩ hoài lại không ra.
Thịt Ba Chỉ ôm hạt hướng dương đứng trên ngọn cây, một trận gió núi thổi qua, bộ lông xõa tung theo chiều gió thổi.
Lúc nãy nó không chụp được quần áo của Phúc Bảo, bị ngã xuống khiến Thịt Ba Chỉ đến nay còn có chút mơ hồ.
Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Cô bé đáng yêu của nó đâu?
Một ngày hôm nay, người dân thôn Bình Liễu đã trải qua một trận vui mừng kinh sợ, tâm tình có thể nói là lên xuống phập phồng. Đến tận khi cùng với người Thiện gia về đến Thiện gia, tâm tình này vẫn chưa thể hồi phục.
Bầy khỉ trên núi tính tình như thế nào, người trong thôn ít nhiều cũng từng nếm qua.
Ngang ngược, bướng bỉnh, keo kiệt, kiêu căng, đủ loại từ cũng không thể diễn tả được hết sự ác liệt của đám khỉ trên núi. Người dân trong thôn từ xưa đến nay cũng chưa từng nghe nói qua, có người có thể khiến bọn khỉ lấy lòng. Nhưng mới vừa rồi, bọn họ đã nhìn thấy cái gì? Hầu vương không chỉ đưa Phúc Bảo về, mà mấy con khỉ trong đàn còn dâng trái cây tới.
Nếu bọn họ không nhìn nhầm, thì lúc nãy khi Phúc Bảo trở về, ánh mắt của hầu vương là lưu luyến không nỡ rời, nhưng ánh mắt của nó khi nhìn Thiện Tuấn Hải, lại chính là không chút thiện cảm, giống như Thiện Tuấn Hải đã cướp đi bảo bối của nó vậy.
Tiểu nha đầu Thiện gia rốt cuộc có ma lực gì? Người trong thôn chăm chú nhìn bé gái được Thiện Tuấn Hải ôm chặt trong lòng, không nỡ buông kia.
Nàng không phải chỉ xinh đẹp hơn một chút, đáng yêu hơn một chút, khiến cho người ta thích hơn một chút, hoạt bát hơn một chút so với những tiểu cô nương khác thôi sao? Được rồi, sau khi nhìn kĩ, người trong thôn cảm thấy, hầu vương mà có thích tiểu cô nương Phúc Bảo này thì cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Bởi vì chuyện vừa xảy ra kia, người trong thôn không tránh khỏi suy nghĩ nhiều, hình như những lần bọn nhỏ lên núi được đám sóc cho quả rừng, đều có Phúc Bảo đi cùng.
Cảm thấy hình như mình đã đoán ra được bí mật mà từng nghĩ mãi không thông, lúc này, người trong thôn lại nhìn Phúc Bảo với ánh mắt không bình thường.
Người Thiện gia rốt cuộc có phúc khí như thế nào, lại có thể sinh ra một cháu gái phước lớn như thế chứ? Tuy rằng những suy đoán của bọn họ chưa thể hoàn toàn chứng thực, nhưng nghĩ tới những chuyện đã xảy ra, trong lòng thôn dân đã có những nhận định ban đầu về việc này.
“Hôm nay cảm tạ mọi người đã giúp đỡ. Số trái cây này, mọi người cùng nhau chia đi ạ.”
Bầy khỉ đưa không ít trái cây tới, hơn nữa, đây đều là những loại trái cây quý hiếm, khó có thể được ăn. Những trái cây chắc nịch, to mọng, vừa nhìn là thấy chua chua ngọt ngọt, đủ khiến nước miếng chảy tràn lan.
Người trong thôn cũng không phải không để ý đến số trái cây đó, dù sao cũng vì tìm cháu gái bị bắt mất của Thiện gia, mà bọn họ phải bỏ lỡ công việc hàng ngày, nhưng những người sáng suốt đều nhìn ra được, số trái cây đó là bầy khỉ cho Phúc Bảo, nếu bây giờ họ chủ động mở miệng yêu cầu được chia một phần, thì chẳng khác nào là không biết xấu hổ.
Bây giờ Tưởng bà tử chủ động mở miệng yêu cầu chia trái cây, khiến cho tâm tình của những người dân trong thôn lập tức vui vẻ. Tuy rằng tốn nửa ngày lên núi, nhưng chân cũng không đau nhức, mỏi mệt. Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều biết rằng, giá trị của số trái cây họ nhận được nhiều hơn nhiều hơn cả số tiền mà bọn họ kiếm được trong nửa ngày lao động.
Hành động này của Tưởng bà tử chẳng qua là vì kiêng kị tâm tình người trong thôn. Hơn nữa bà cũng nhớ rõ, hôm nay sau khi nghe tin cháu gái có chuyện, người trong thôn đã đồng tâm hiệp lực giúp đỡ nhà bọn họ trải qua nguy hiểm, đi vào trong núi, giúp đỡ tìm kiếm cục cưng bảo bối của bà. Cho nên số trái cây này, bà phân chia một cách rất thoải mái.
Với lại, nhiều trái cây như vậy, trừ khi bà đem lên huyện thành bán, nếu không, với thời tiết hiện tại, không quá mấy ngày là sẽ hỏng. Nếu không chia cho người trong thôn, thì số trái cây này sẽ để không, uổng phí.
“Không cần phải khách khí như thế.”
Những người trong thôn ngoài miệng luôn từ chối, nhưng thấy bọn họ nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi đống trái cây, liền hiểu được trong lòng họ có phần lưu luyến đống trái cây này.
Tưởng bà tử không tin lời từ chối của mọi người. Về tới nhà, chuyện đầu tiên bà làm chính bảo con trai và mấy con dâu đem trái cây chia đều ra, mỗi người một ít, để mọi người không ai cảm thấy mình chịu thiệt thòi.
Lữ Tú Cúc vì lo lắng cho tiểu yêu tinh Phúc Bảo, cũng đi theo mọi người lên núi, nên số trái cây này nàng cũng có một phần, đây là điều ngoài dự kiến của Lữ Tú Cúc.
Hiện tại giá trái cây cao ngất ngưởng, trong tay Lữ Tú Cúc có chút tiền, cùng lắm cứ cách 2 đến 3 ngày mới mua được cho con trai một ít trái cây ăn ngọt miệng. Mà mua cũng không được nhiều, vèo một cái là hết. Bây giờ được chia cho trái cây, lần này nàng không những không chịu thiệt thòi, mà còn đạt được lợi ích lớn.
Trong lòng Lữ Tú Cúc ẩn ẩn một cảm giác, chỉ cần đi theo tiểu yêu tinh thì sẽ có thịt ăn. Chẳng qua, cảm giác này chỉ chợt lóe lên, không kịp bắt được.
Chuyến lên núi lần này, hầu như thanh niên trai tráng trong thôn đều tham dự, trừ bỏ một số cực ít những người có xích mích với Thiện gia, ở nhà sung sướng khi thấy người gặp họa, thì hầu như nhà nào cũng có thu hoạch. Bởi vậy, tuy rằng, chưa hết năm, chưa tới lễ tết, nhưng trong thôn lại náo nhiệt hơn cả ăn tết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận