Nông Gia Lạc

Chương 66: Lên Núi

“Vị tiểu ca kia.”
Nghe hai người nói chuyện, Vinh Tín không kiềm được, vẫy tay gọi tiểu nhị tới.
“Vịt ngọc nấu măng với gà phú quý mà nãy giờ các ngươi nói, chẳng lẽ cũng giống như món thịt kho tàu này, là món đặc sản trong cửa tiệm các ngươi sao?”
Vinh Tín có chút tò mò, nghĩ tới cái món thịt kho tàu thơm ngon kia, rõ ràng vừa mới ăn no, thế mà lại bắt đầu có cảm giác thèm ăn rồi.
“Đúng vậy, khách quan.”
Tiểu nhị nhoẻn miệng, tươi cười rạng rỡ: “Lúc trước ta không nói với ngài là bởi vì hôm nay món vịt ngọc nấu măng với gà phú quý của tiệm đều được đặt trước hết rồi, nếu ngài muốn ăn, sớm nhất cũng phải chờ tới 10 ngày nữa.”
Nói tới món ăn đặc sản của quán, tiểu nhị thao thao bất tuyệt: “Ngài chưa ăn qua gà với vịt của quán chúng ta nên không biết, chỉ cần ăn qua, không có chỗ nào có thể chê được, thơm, mềm, tươi, mướt, chậc chậc, làm người ta hận không thể nuốt luôn cả xương.”
Vừa nói, tiểu nhị vừa nhìn Vinh Tín, dường như trừ món thịt kho tàu bị ăn sạch sành sanh kia, vị trước mặt này cũng không ăn bất kì món ăn nào khác, lòng càng tràn đầy tự tin.
“Được rồi, cho ta đặt trước một phần vịt ngọc nấu măng với gà phú quý, còn thịt kho tàu, ta vừa nghe ngươi nói, ngày kia còn dư hai phần chưa ai đặt, vị khách vừa rồi đã đặt một phần, vậy phần còn lại để ta đặt.”
Nghĩ tới việc phải hai ngày nữa mới có thể được ăn món ngon, Vinh Tín có chút không đành lòng.
Nói ra cũng lạ, đều là thịt heo, nhưng thịt heo của cửa hàng này, sao có thể ngon đến thế.
Gia cảnh Vinh Tín không đơn giản, là tam thiếu gia, con vợ cả của nhị phòng phủ Quảng Lăng Hầu ở kinh thành, có món ngon nào mà hắn chưa từng nếm qua.
Thịt heo ngon nhất mà hắn từng ăn qua, là thịt heo đen do Lan Lăng Quốc muốn trở thành nước chư hầu nên tiến cống.
Lãnh thổ Lan Lăng Quốc không lớn, dân cư thưa thớt, bởi vậy vẫn luôn mong muốn được Khương Quốc bọn họ che chở. Heo đen là món ăn nổi tiếng nhất, cũng là đặc sản quý giá nhất của Lan Lăng Quốc, mỗi năm sẽ cố định dâng lên cho Khương Quốc 10 con. Trừ người trong cung ra, hoàng thân quý thích cũng chỉ được ban chưa tới 1 cái giò heo.
Nghe đồn, cách nuôi heo đen Lan Lăng Quốc không giống heo nhà bình thường, bởi vì người Lan Lăng Quốc có tài ca hát nhảy múa, mỗi ngày heo đen được chăn nuôi kĩ lưỡng, có thể nghe tiếng hát êm tai, nhìn vũ điệu vui tai vui mắt, bởi vậy tâm trạng vui vẻ, chất thịt cũng theo cảm xúc mà càng trở nên mềm mại, ngon miệng.
Đồng thời, heo đen Lan Lăng Quốc có không gian hoạt động rộng lớn, trui rèn thường xuyên khiến cho thịt của chúng săn chắc, không có mỡ béo.
Vinh Tín từng may mắn được ăn thử một miếng thịt heo đen, nhỏ hơn bàn tay của một đứa nhỏ tầm 6 đến 7 tuổi. Được miếng bự như vậy, là do hắn được lão tổ tông trong nhà yêu thương, cho nên mới được chia cho, chứ rất nhiều huynh đệ, tỷ muội trong nhà không có được phúc khí như hắn.
Quả thật, thịt heo đen được nấu nướng tỉ mỉ đúng là danh bất hư truyền, Vinh Tín cũng tưởng rằng cả đời này, đó chính là món thịt heo ngon nhất mà hắn được ăn. Cho tới bây giờ, hắn mới hiểu cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng. Không ngờ ở Khương Quốc núi dài sông rộng của bọn họ, lại có một loại thịt heo còn ngon hơn cả cống phẩm thịt heo đen, mà Lan Lăng Quốc dâng lên.
“Đúng rồi, không biết thịt heo trong tiệm các ngươi là mua từ chỗ nào.”
Vinh Tín sốt ruột tới mức muốn ăn ngay món thịt heo thơm ngon độc đáo này, nghĩ tới đầu bếp trong tiệm chỉ có tay nghề tạm được, nếu mà đổi lại là hắn, mang miếng thịt đến cho vị đầu bếp kia chế biến, đoán chừng vị ngon còn tăng gấp bội lần.
“Thiệt ngại quá, vị khách quan này, nhập hàng gì đó, đều do chưởng quầy của chúng ta quyết định, những người bên dưới như chúng tôi, không thể nhúng tay vào.”
Tiểu nhị lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia cảnh giác.
Vinh Tín rất nhanh nhận ra mình quá đường đột, bây giờ cửa tiệm dựa vào mấy món này để hút khách, chủ yếu là dựa vào phần nguyên liệu này. Hắn không nghĩ người trong huyện thành cũng sẽ giống như hắn, nhận ra vị ngon của những món ăn này không phải là do tay nghề, mà là đều sẽ cho rằng, đó là công phu của người đầu bếp. Nhưng chưởng quầy với đầu bếp của tiệm thì chắc chắn biết rõ trong lòng, như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ giấu thật kĩ nguồn gốc của nguyên liệu, sợ bị đối thủ biết được, sẽ mất đi sức cạnh tranh.
Trong lòng Vinh Tín hiểu rõ, không nói gì thêm, sau khi đặt mấy phần thức ăn, chờ thuộc hạ ăn sạch sẽ những món đồ ăn còn trên bàn, sau đó mới rời khỏi cửa tiệm.
“Các ngươi đến trễ thế.”
Lúc Phúc Đức cùng đệ đệ và muội muội tới chân núi thì đã có 7 đến 8 đứa nhỏ chờ ở đó, Phúc Bảo nhìn thấy, trừ nàng, còn có 2 tiểu cô nương, nhìn qua có vẻ như là cũng đi theo huynh trưởng trong nhà đến đây.
Một đám nam hài đã sớm chờ tới sốt ruột cũng chẳng để ý nhiều như vậy, kéo tay Phúc Đức với Phúc Tài, chạy vào trong núi, sợ đi chậm, chim tước trong núi bay đi hết, không còn một mống.
Đối với mấy đứa nhỏ trong thôn, bình thường không được ăn nhiều thức thịt cá mà nói, chim tước với tôm cá mà mình bắt được chính là đồ tốt nhất để giải quyết cơn thèm.
Thực ra, Phúc Đức vẫn nhớ rõ có muội muội đi cùng, nhưng hắn lại là đứa có tài thiện xạ nhất trong đám, nên bị những đứa trẻ khác xúm lại, căn bản không có cơ hội để trông coi muội muội.
Cũng may trong đám người còn có hai tiểu cô nương, bọn họ chủ động bắt chuyện với Phúc Bảo, nên nàng cũng không cảm thấy quá cô đơn.
“Ngươi chính là Phúc Bảo à?”
Một tiểu cô nương da ngăm đen, mặt dài, có chút ngượng ngùng đến bên cạnh Phúc Bảo, nhìn nàng một cái sau đó lại thẹn thùng quay đầu sang chỗ khác.
Nàng lớn lên thật sinh đẹp, trắng như trứng gà bóc, đôi mắt còn to hơn trái nho dại, sáng long lanh.
Bởi vì người nhà quản quá chặt, nên lúc Phúc Bảo còn nhỏ, chỉ tiếp xúc nhiều nhất với các huynh tỷ trong nhà, không được tiếp xúc với những hài tử cùng tuổi trong thôn, nên cho tới giờ, nàng cũng không có quan hệ gì với mấy đứa nhỏ cùng thôn.
Giống như hiện tại, đối với hai tiểu cô nương trước mắt này, nàng chỉ nhận ra một người im lặng, không nói chuyện, là Ngưu Thiết Hoa, muội muội bằng hữu tốt nhất của ca ca nàng - Ngưu Thiết Trụ. Bởi vì Ngưu gia chỉ có mình nàng ta là con gái, nên rất được trưởng bối trong nhà yêu thương.
Còn cái người mà đang nói chuyện với nàng thì nàng không thể nhớ ra được.
“Ta tên Tú Liên, kia là ca ca ta.”
Tính tình Tú Liên có chút nhát gan, nàng cõng một chiếc sọt tre lớn trên lưng, nhìn là biết, lần này nàng không phải chỉ là đơn thuần đi chơi, mà còn phải làm tốt nhiệm vụ mà trưởng bối trong nhà giao cho.
Phúc Bảo nhìn theo hướng Tú Liên chỉ, thấy được một bóng dáng thấp bé, gầy yếu, đang đi theo ca ca của nàng cách đó không xa.
Nhìn qua cũng là một người nàng không quen biết.
“Mấy tháng trước, Nhà Tú Liên mới chuyển đến đây, ngươi không quen biết cũng là chuyện bình thường.”
Ngưu Thiết Hoa tùy ý kéo tay Phúc Bảo, nắm lấy bàn tay mềm mại, nhỏ bé, trong lòng vui sướng, tiện thể giới thiệu qua Phù Tú Liên.
“Ừ, ừ.” Phù Tú Liên gật đầu thật mạnh, sau đó ngượng ngùng cúi đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận