Nông Gia Lạc
Chương 69: Đầy Túi Trở Về
Đám trẻ con luyến tiếc nói, nhưng mà, nhìn lại trên đất vẫn còn nhiều quả hạt chưa nhặt hết, bọn họ lại cảm thấy thỏa mãn, dù sao cũng còn thời gian, hay là nhặt chút quả, hạt này mang về.
Cuối cùng, đống quả rừng được nhặt sạch, xếp thành từng loại, sau đó đám con nít ngồi xếp hàng, phân chia số quả, hạt đó cho từng người.
Phúc Bảo bị ném sưng một cục bự, nhưng lại thấy được lũ sóc con dễ thương, còn được chia cho một đống quả, hạt to, nhiều đến mức phải lấy vạt áo để đựng, nên vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
“Cục cưng của nãi nãi !”
Đến giờ Thân, cuối cùng đám trẻ con cũng từ trên núi về tới. Mà lúc này, phía trước cổng, Tưởng bà tử đã sớm đợi đến dài cổ.
Bà nấu cho cục cưng một chén canh trứng, bỏ thêm dầu mè, bà đã nếm thử một miếng, mặn nhạt rất vừa ăn, nghĩ tới lúc đó bé ngoan ôm bà, húp một miếng lại ngọt ngào gọi nãi nãi, trong lòng Tưởng bà tử không khỏi lâng lâng.
Về phần hai đứa cháu trai, chẳng phải đã có hai đứa con dâu chăm sóc rồi sao, bà cũng không cần phải bận tâm nữa.
Tô Tương biết mẹ chồng thương yêu con gái mình, dù sao cũng có lợi cho nàng, đương nhiên nàng không ý kiến. Nàng đi theo nhị tẩu sắc mặt không biết vui hay buồn, mở phòng bếp, nấu canh trứng cho con trai của họ, chỉ là, Tưởng bà tử không có yêu cầu phải cho thêm dầu mè.
Cuối cùng cũng chờ được cháu gái bảo bối về, Tưởng bà tử chưa kịp yêu thương thì đã thấy trên đầu nàng có vết sưng đỏ, đang chuyển sang bầm tím, lập tức nổi giận.
Tiểu tâm can của bà, rốt cuộc là bị đứa nào đánh?
Trước khi ra ngoài thì vẫn là tiểu cô nương trắng trẻo bụ bẫm, đến khi về thì quần áo lấm bẩn, giống như lăn trên đất vậy, cái trán lại còn sưng một cục u đáng thương.
Chưa nói đến việc, Phúc Bảo là cháu gái Tưởng bà tử thương yêu nhất, thì ngay cả Mai Nương với Lan Nương, cho dù vì bất kì lí do gì mà mang thương tích về nhà, bà cũng sẽ không mặc kệ.
“Bảo hai đứa lúc ra ngoài phải trông chừng muội muội thật tốt, giờ thì sao? Trông chừng thế này à?”
Tưởng bà tử lập tức nổi nóng, kéo Phúc Bảo vào lòng, vỗ về nhẹ nhẹ, sau đó quay sang hai đứa cháu trai, trừng mắt, bắt chúng phải giải thích rõ ràng, rốt cuộc vết thương trên đầu cháu gái là từ đâu ra.
Té ngã sẽ không tới mức thành như vậy, đây là máu bầm, nhìn qua giống như là bị thứ gì đó nện trúng, nhưng ai lại nhẫn tâm, nỡ đối xử với cục cưng của bà như vậy chứ.
Da thịt trắng hồng càng khiến dấu bầm xanh tím kia nổi bật, không chỉ Tưởng bà tử, ngay cả Tô Tương và Vương Xuân Hoa cũng cảm thấy đau lòng.
Kể ra cũng lạ, trong nhà này, trừ con trai bảo bối ra, Vương Xuân Hoa cảm thấy ai cũng chướng mắt, ngay cả phu quân nàng, cũng vì chuyện trước kia khiến nàng chết tâm, chỉ có Phúc Bảo là còn khiến nàng có vài phần thật lòng thân thiết.
Đáng tiếc, đầu óc Vương Xuân Hoa lại không giống người bình thường, cách mà nàng cho rằng là đang gần gũi, chưa chắc đã khiến người khác thích nổi.
Ví như, nàng kiên quyết giữ vững những quy tắc mà nữ tử cần tuân theo, cảm thấy nếu Phúc Bảo muốn cuộc sống sau này tốt đẹp thì phải học theo những giới luật kia, cảm thấy Phúc Bảo nên làm việc ngay từ khi còn nhỏ, hiếu thuận với người lớn, yêu thương huynh tỷ, làm một cô nương khiến người khác yêu thích, chỉ có như vậy mới có khả năng gả cho một người tốt.
Nàng không thích người trong nhà biến Phúc Bảo trở thành một đứa con gái bị chiều hư, dung túng con bé thành kẻ lười biếng, tương lai khó mà kiếm chồng. Cái gì Tưởng bà tử với đám người Thiện gia cũng không cho Phúc Bảo làm, nên trong lòng nàng rất sợ, sợ nếu cứ như vậy, cháu gái tốt của nàng thật sự sẽ khó tìm được đối tượng.
Có điều, nàng cũng biết, mọi người trong nhà đều không ưa nàng, nếu mà nàng lại nói gì đó đối nghịch với người lớn, có khi lại bị đuổi về nhà mẹ đẻ lần nữa.
Cho nên, mỗi ngày, nàng chỉ có thể hối tiếc cho cháu gái ở trong lòng, chứ cũng không thể làm gì khác.
Giống như chuyện ngày hôm nay, Vương Xuân Hoa cho rằng, nếu cháu gái nhỏ không chạy ra bên ngoài, thì sẽ không xảy ra chuyện. Như con gái của những nhà khác, nếu không ngoan ngoãn ở nhà giúp mọi người làm việc, thì cũng học cách thức quản lí tiền bạc. Chứ nếu ngày ngày cứ đi theo đám con trai chạy ra ngoài, còn không phải tạo cơ hội để người ta bàn tán sao.
Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt cũng không khỏi biểu lộ vài phần.
Lần đầu tiên Tô Tương cảm thấy khó chịu với người chị dâu này, giờ này mà nàng ta còn lộ ra vẻ mặt trách cứ con gái bảo bối của nàng sao, bộ thấy con gái nàng bị thương chưa đủ nặng hay sao?
Nàng không biết Vương Xuân Hoa suy nghĩ phức tạp như thế nào, chỉ cho rằng nàng ta thể hiện sự bất mãn với tam phòng bọn họ, bất mãn với con gái của bọn họ, căn bản là không thể hiểu được Vương Xuân Hoa là đang “đau lòng” cho con gái nàng.
“Nãi nãi, con không phải bị người khác đánh đâu, mà là bị sóc con trên núi ném đó ạ.”
Thiện Phúc Bảo đem mở túi áo mà mình túm chặt nãy giờ ra, để nãi nãi với mẫu thân nhìn thấy đống quả rừng được mình bọc trong vạt áo trước ngực.
“Cái này nè, chúng nó dùng mấy cái quả này ném con.”
Lúc nãy ở trên núi, đám hài tử một bên nướng chim, một bên nướng quả phỉ, không thể không nói, sau khi nướng chín, hương vị của quả phỉ khác hẳn so với hạt dẻ thông thường, nó dai dai, sựt sựt, ngọt ngào hơn, dư vị đọng lại cũng lâu hơn.
Trách không được ai cũng bảo, lũ sóc là cao thủ trữ thức ăn. Chất lượng của những thứ chúng nó ném ra, cao hơn hẳn những thứ con người tự tìm được. Ngay cả ở thời hiện đại, Phúc Bảo cũng chưa từng ăn qua những quả chắc nịch như thế. Thậm chí, nàng còn nghi ngờ, có phải những thứ tốt nhất trong rừng kia đều đang nằm trên tay bọn họ hay không.
Nghĩ vậy, cái trán bị quả hạch ném cho sưng một cục nhỏ, coi bộ cũng không có gì quan trọng nữa.
Phúc Bảo có chút thương xót cho bầy sóc, không biết khi chúng nó suy nghĩ cẩn thận lại việc đem hết lương thực dự trữ ném ra ngoài, có cảm thấy đau thấu tim gan hay không.
Lúc này nàng đâu biết rằng, vốn dĩ những quả đó là lũ sóc ném cho nàng, chỉ cho duy nhất một mình nàng mà thôi.
Bây giờ, đám sóc đúng là đau lòng như nàng tưởng tượng, nhưng đau lòng bởi vì bảo bối của mình đều bị một đám quỷ nhỏ ôm chạy.
“Đây là bị bầy sóc trên núi ném?” Tưởng bà tử líu lưỡi, trong lòng cảm thấy thật khó tin.
Trong nhà, gà, vịt, heo đều yêu thích cục cưng của bà, chẳng lẽ vật nuôi trong nhà với thú hoang không giống nhau, lại đi lấy đồ ném cục cưng của bà.
“Đúng vậy ạ. Nãi nãi, nương, mọi người mau nếm thử những quả phỉ này đi, còn có hạch đào nữa, thơm lắm.” Phúc Bảo nóng lòng muốn người thân nếm thử thành quả của việc mình trở thành đích ngắm hôm nay.
“Cái này là đồ mấy con sóc đó ném sao?”
Tưởng bà tử nhìn một đống quả rừng trong ngực cháu gái, lại thấy hai đứa cháu trai cũng ôm một đống trong ngực, phúc trí tâm linh, đột nhiên trong lòng có một phỏng đoán táo bạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận