Nông Gia Lạc
Chương 102: Tìm Khách
Quý phụ nhân này tính tình lại dịu dàng, mềm mỏng, rõ ràng là dạy dỗ con trai, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng, không có một chút uy lực nào, ngược lại khiến cho nam hài kia bò ra đất, khóc càng lớn tiếng.
“Con muốn đi, muốn đi, muốn đi.”
Ôn Lẫm, chính là đứa nhỏ da trắng nõn đang nắm tay đấm xuống mặt đất kia, mang dáng vẻ của một tiểu bá vương.
“Được rồi, đứa nhỏ thích thì cho hắn đi đi.” Ôn lão gia mở miệng, dung túng yêu cầu của con trai độc nhất.
“Lão thái thái, không biết có tiện mang theo đứa con trai bất hảo này của ta lên núi hay không.” Ôn lão gia hỏi Tưởng bà tử: “Ta có mang theo hai hộ vệ đắc lực, có bọn họ đi cùng, mấy đứa nhỏ cũng sẽ an toàn hơn.”
Hắn đương nhiên không thể an tâm để con trai độc nhất của mình lên núi loay hoay, cho dù đó chỉ là chân núi không có dã thú cũng không được. Nhưng bây giờ, con trai khóc nháo như vậy, nếu không thỏa mãn yêu cầu của nó, chỉ sợ nó sẽ không ngừng lại, chi bằng cho hộ vệ đi theo, thỏa mãn nguyện vọng này của hắn.
“Chuyện này !”
Tưởng bà tử nhìn hai hộ vệ cường tráng của Ôn gia, lại nhìn con trai nhỏ của Ôn gia, nghĩ người nhà người ta cũng có hộ vệ trông coi, có vấn đề gì cũng không liên lụy đến người nhà mình, đương nhiên không có lý gì lại không đáp ứng.
Cứ như vậy, Phúc Bảo đang chuẩn bị cùng đám bạn nhỏ lên núi, lại bị bắt mang theo của nợ vướng víu.
“Ngươi xem, đó là con sông lớn nhất trong thôn chúng ta nha. Vào mùa hè, con trai trong thôn đều thích ra sông bơi lội, bắt tôm. Tôm sông tươi rói, có thể ăn sống, khẩu vị đặc biệt thơm ngon. Còn có thể đi câu cá, cá câu được có thể nướng ăn, có thể dùng lá sen bao bên ngoài, sau đó đắp bùn lên rồi nướng, cái trước thì tươi ngon, cái sau thì thơm lừng, mỗi cái đều có vị ngon khác nhau.”
Dọc đường đi lên núi để hẹn với mọi người, Phúc Bảo dắt theo Ôn tiểu thiếu gia, kể cho hắn nghe những hoạt động giải trí thường ngày của trẻ con trong thôn.
“Câu cá, bắt tôm?”
Tiểu thiếu gia huyện thành trước giờ chưa từng trải qua những việc này, mắt xoe tròn như 2 viên bi, vừa muốn đi lên núi, bây giờ lại muốn chạy ra bên bờ sông nhỏ, chơi cùng mấy đứa trẻ đang đùa vui ầm ĩ dưới sông.
“Ừ, đúng rồi. Đây là quả mâm xôi, có thể làm thành mứt trái cây bên trên món điểm tâm mà lúc nãy ngươi vừa ăn ở nhà ta.”
Đang nói, Phúc Bảo bỗng dưng ngừng lại, cũng không biết từ lúc nào đã hái được ba bốn quả mâm xôi trong bụi cây, đưa cho Ôn tiểu thiếu gia.
“Nếu ngươi đến đúng mùa, trong thôn có thể tìm được những loại quả dại mới. Còn có quả rừng, tới mùa thu mới là mùa thu hoạch chúng, bây giờ ngươi tới hơi sớm, nên không có để ăn đâu.”
Từ lần Vương đại thiện nhân đến nhà, khiến Phúc Bảo liên tưởng tới hình thức kinh doanh Nông Gia Lạc, Phúc Bảo liền bắt đầu tính toán thực hiện Nông Gia Lạc ở cổ đại.
Quả thật điều kiện của thôn Bình Liễu không tồi, có sơn có thủy, phong cảnh thoải mái, quan trọng là trong nhà lại có chuồng trại, đồng ruộng, cho ra những nông sản chất lượng cao hơn nhiều so với những thứ bán bên ngoài. Phúc Bảo cảm thấy, nếu có thể lên kế hoạch thật tốt, chưa chắc không thể kinh doanh Nông Gia Lạc phiên bản cổ đại.
Bây giờ nàng nói nhiều như vậy với Ôn gia tiểu công tử, chính là muốn gợi lên sự tò mò trong lòng hắn đối với nông thôn, sau đó, đợi đến khi hắn trở về huyện thành, sẽ cùng đám bạn nhỏ của mình tuyên truyền thật tốt.
Nàng cũng không cầu một bước đúng chỗ, nhưng sẽ kéo được mấy lượt khách tiềm năng, có thể tìm tới bao nhiêu thì tìm tới, cứ từ từ mà tới.
“Thật ngọt.”
Trước giờ, Ôn Lẫm chưa từng ăn qua quả mâm xôi, chỉ ăn được hai quả, nhìn những quả khác còn chưa có chín, nghĩ tới những gì Phúc Bảo nói, Ôn Lẫm lại thèm chảy cả nước miếng.
“Chi chi!” Còn lại hai quả, Phúc Bảo ăn một quả, Thịt Ba Chỉ ăn một quả.
“Phúc Bảo, ngươi đến rồi.”
Ngưu Thiết Hoa thấy Phúc Bảo từ xa đi tới, vui vẻ đứng lên đón.
Bên kia, đây là lần đầu Thịt Ba Chỉ trở về núi sau khi ở nhà của Phúc Bảo, nên cũng có chút kích động. Nó nhanh nhẹn nương theo bím tóc leo lên đầu nàng, sau đó hướng về phía núi rừng, kêu chi chi một hồi.
Rất nhanh, mọi người ở đây liền nghe được một trận âm thanh sột soạt, ngẩng đầu lên nhìn, thấy ở rừng cây chỗ chân núi đã đứng đầy năm nhóm sóc con.
“Cha, nương, sau này chúng ta lại đến nhà Phúc Bảo nữa có được không?” Lúc trở về, Ôn Lẫm vẫn còn kích động không thôi.
“Nếu con thích ở nông thôn, mai mốt nương sẽ dắt con đến thôn trang của nhà mình.”
Đối với Ôn phu nhân mà nói, đồ ăn Thiện gia tuy xuất sắc, nhưng nhà ở Thiện gia quá mức đơn sơ, khiến nàng có cảm giác khó chịu.
“Thôn trang nhà chúng ta có sóc sao, loại sóc sẽ mang trái cây cho người ấy?”
Ôn Lẫm nghe được nhà mình có thôn trang, lập tức nhảy cẫng lên, hai mắt lóe sáng.
“Sóc đưa trái cây?” Ôn phu nhân với Ôn lão gia 4 mắt nhìn nhau, lúc ở trên núi, rốt cuộc con trai đã chứng kiến cái gì vậy?
Tin tức quan phụ mẫu huyện Bá Giang không có việc gì làm lại chạy tới Thiện gia thôn Bình Liễu, giống như dài cánh mà bay, truyền khắp những gia đình danh gia vọng tộc ở huyện thành.
Nhất là lúc này, Vinh Tín cũng không thèm giấu giếm, quang minh chính đại mang theo thủ hạ, rời khỏi biệt viện. Lúc đi còn mang theo không ít đồ vật, nổi bật dễ thấy nhất là một gốc cây cắm đầy kẹo hồ lô ngào đường, vừa nhìn là biết chuẩn bị cho trẻ con. Nghĩ đến Thiện gia có một cháu gái tuổi còn nhỏ, khỏi nói cũng biết, số kẹo hồ lô ngào đường này là để cho ai.
Mặc kệ Huyện lệnh đại nhân vì cái gì mà để ý Thiện gia như vậy, vì cái gì mà mấy đứa nhỏ Thiện gia lại vừa mắt hắn như thế, thái độ bây giờ của quan phụ mẫu cũng đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi, kẻ nào có ý đồ với Thiện gia, trước khi động vào Thiện gia còn phải nghĩ tới hậu quả sau này, có làm vị Vinh Tín này nổi giận hay không.
Những người từng tới Thiện gia suy nghĩ trong lòng, đợi thời cơ thích hợp, phải đến Thiện gia thêm lần nữa. Những người chưa từng tới Thiện gia, muốn nắm bắt được thái độ của quan huyện thì nghĩ, nhất định phải tới Thiện gia một chuyến.
“Ngươi nói Huyện lệnh lại đi thôn Bình Liễu, vẫn là đến Thiện gia à?”
Trong nhà lớn của Ôn gia, Ôn lão gia và Ôn phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, nghe hạ nhân hồi báo.
Mấy ngày nay, bọn họ cũng coi như là sầu nẫu ruột, nguyên nhân chính là con trai bảo bối của nhà mình, sau khi trở về từ Thiện gia, mỗi ngày đều ầm ĩ khóc nháo đòi đi nông thôn chơi. Rõ ràng nhà mình cũng có thôn trang, nhà cửa thôn trang nhà mình tốt hơn gấp trăm lần so với của Thiện gia, nhưng cục cưng bảo bối một chút cũng không chịu. Trừ thời gian đọc sách ra, ở nhà không khóc thì lại nháo, năn nỉ hai vợ chồng lại dẫn hắn đi Thiện gia một chuyến.
Lão thái thái đã bị cháu ngoan làm nũng đến mức không chịu nổi, ra lệnh cho con trai với con dâu lúc rảnh rỗi thì mang cục cưng của bà xuống nông thôn, nhưng Ôn phu nhân thì sao có thể vui vẻ, vì thế cứ cố mà kéo dài thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận