Nông Gia Lạc

Chương 135: Đồ Tốt

Bởi vì nghe thấy tin túc lão Hầu gia trở về, vốn dĩ mấy lão gia cùng với cháu nội, cháu cố của hầu phủ không đến trình diện, lúc này cũng kéo đến đây, dự định sẽ ở lại nhà chính để dùng bữa.
Cũng may, nhà chính của Hầu phủ rất lớn, đặt 3 cái bàn tròn vẫn còn rộng. Do vậy, mà phòng bếp cần phải chuẩn bị món ăn nhiều hơn. Bởi vì lão phu nhân đã căn dặn, phải dùng nguyên liệu mà tứ thiếu gia đưa tới để nấu, vốn dĩ lúc trước còn cảm thấy quá nhiều nguyên liệu, nhưng bởi vì phải tăng thêm món ăn, nên đều được tận dụng hết.
“Ha ha ha, lúc ở suối nước nóng trong thôn trang, ta nhớ nhất chính là món thịt heo hầm mơ của đầu bếp Vương. Chẳng qua, lão thái y hồ đồ kia nói cái gì mà ta không thể ăn quá nhiều thịt mỡ chứ, làm hại nương của các ngươi không cho ta mang đầu bếp Vương theo đến thôn trang.”
Lão Hầu gia nhìn các món ăn được mang lên, mắt lập tức sáng lên, cầm lấy đôi đũa, gắp ngay miếng thịt ba chỉ béo ngậy, hương thơm mê người kia, thừa dịp lão thái thái không để ý mà cho ngay miếng thịt vào miệng.
“Lão gia ngươi lại ăn mấy thứ này, uổng công cho thái y cực khổ kê thuốc cho ngươi.”
Hầu lão phu nhân trừng mắt liếc phu quân của mình một cái, nhưng bây giờ ông cũng đã ăn rồi, bà cũng không cách nào bắt ông phải nhổ ra.
“Không đúng, không đúng...”
Lão Hầu gia vừa nhai miếng thịt ba chỉ kia liền cảm thấy, món thịt heo hầm mơ lần này khác xa với trước đây.
Đây là món ăn yêu thích của lão hầu gia, trước khi bị thái y cấm, hầu như trong bữa cơm nào cũng đều phải có món này, ăn hoài không ngán. Mà đầu bếp Vương trong lời ông, cũng là do ông tìm khắp kinh thành, là vị đầu bếp nấu món này lợi hại nhất.
Để nấu được món thịt heo hầm mơ này, cần phải chú ý rất nhiều thứ. Đầu tiên, thịt ba chỉ được luộc sơ, sau đó chiên cho đều màu, rồi thái miếng, sau khi nêm nếm gia vị, cho vào nồi, hầm đến khi thịt rục. Sau đó lấy một cái chén nhỏ, cho thịt ba chỉ đã hầm chín vào, cho thêm mơ khô xắt lát, sau đó đổ thêm nước dùng, cho vào xửng hấp. Đợi đến khi dọn món lên, đem chén úp ngược lên trên đĩa, thịt ba chỉ ở trên mơ khô, màu sắc đậm đà, sáng bóng trong suốt.
Lúc này, thịt ba chỉ đã được hầm chín hoàn toàn, hơn nữa lại mang hương thơm độc đáo của mơ khô. Chỉ cần đầu lưỡi vừa chạm nhẹ một cái, nước thịt liền chảy ra, thơm ngon vô cùng.
Lão Hầu gia cho rằng món thịt hầm mơ mà mình từng ăn đã là cực phẩm, nhưng ngàn vạn lần không ngờ được, lúc này đầu bếp Vương lại phát huy thực lực vượt xa người thường, miếng thịt vừa rồi, ăn ngon tới mức khiến người ta rơi lệ.
Lão Hầu gia chép miệng, miếng thịt vừa rồi ăn không đủ, thậm chí bởi vì quá ngon mà khiến cho ông càng ăn càng thèm hơn, chỉ hận không thể ăn hết sạch sành sanh mâm thịt ba chỉ kia.
“Ông không thể ăn nữa nha.”
Lão thái thái cảm thấy có chút kì quái. Trước đây, cho dù Hầu gia thèm thịt, nhưng tốt xấu gì cũng biết thân thể quan trọng, đối với thịt ba chỉ với mỡ động vật này, chỉ nếm qua một chút cho đỡ thèm, chứ chưa bao giờ giống như hôm nay, không quan tâm đến sức khỏe mà còn muốn ăn thêm vài miếng.
Bởi vì lão phu nhân ngăn cản, nên lão Hầu gia chỉ có thể thu hồi cơn thèm của mình, thở dài, đưa đũa sang những món ăn khác. Nhưng ánh mắt lại luôn hướng về món thịt ba chỉ kia, giống như là nhìn cho đỡ thèm.
“Ồ! Mấy ngày ta không về nhà, tay nghề của đầu bếp trong nhà tăng lên không ít nha.”
Không được ăn thịt hầm mơ, thì những thứ khác trong lòng lão Hầu gia cũng như nhau. Ông tùy ý gắp một miếng củ cải muối, lập tức bị hương vị thơm ngon của đồ muối chua trong miệng thuyết phục.
Lúc này, ông không còn nhìn chằm chằm món thịt hầm mơ kia nữa, nếm thử vài món ăn kèm, uống một ngụm canh xương heo. Trừ những món dùng nguyên liệu trong nhà để nấu ra, những món còn lại đều được lão Hầu gia khen không dứt lời.
Mà những người ở đây, ai mà chẳng từng nếm qua sơn trân hải vị, được nuôi lớn bởi những món ăn trân quý, người khác chưa chắc có thể phân biệt được sự khác biệt nhỏ xíu của nguyên liệu nấu ăn, nhưng nếu đồ ăn vào trong miệng bọn họ, thì không thể giấu được.
Bữa cơm này, hết thảy mọi người ở đây đều ăn no đến căng bụng, ngay cả những đứa nhỏ 4 đến 5 tuổi cũng không ngoại lệ.
“Tằng tổ mẫu, chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân mà cha đặc biệt đưa những nguyên liệu nấu nướng này đến đây?”
Đáy mắt Trường Thọ hiện lên một tia sáng, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại bày ra bộ dạng ngây thơ, hắn nhõng nhẽo kéo tay tằng tổ mẫu, giả vờ tò mò hỏi.
Lúc trước, hắn còn lo lắng không biết dụng ý của cha hắn khi đưa tới những thứ chân heo này để làm gì. Bây giờ, hắn đã hoàn toàn rõ ràng, những nguyên liệu nấu ăn đó, thật sự là bất phàm.
“Tằng tổ mẫu biết, cha con là người hiếu thuận, có thứ gì tốt đều nghĩ đến ta.” Hầu lão phu nhân cảm động, rưng rưng nước mắt. Trên dưới Hầu phủ đều nói bà bất công, nhưng một đứa nhỏ hiếu thuận như vậy, bà có thể không bất công sao? Đổi lại nếu là đứa cháu khác, khi ăn được thứ gì ngon, sẽ nghĩ tới ngàn dặm xa xôi, chi phí lớn lao mà đưa đến phủ sao?
Lão phu nhân mặc kệ, bà cảm thấy mình bất công đều là có lý do chính đáng cả.
Lão Hầu gia ăn chầu này vô cùng sung sướng. Nhưng cũng bởi vì ăn quá no, nên lúc này không thể không uống trà sơn tra để tiêu thực. Lúc này nghe nương tử giải thích, hắn cũng hiểu rõ, sở dĩ những món đó ngon như vậy, là nhờ nguyên liệu nấu nướng, chứ chẳng liên quan gì đến chuyện nâng cao tay nghề của đầu bếp.
“Đồ tốt, đồ tốt.”
Lão Hầu gia đã đến tuổi này, không có gì có thể khiến ông bất ngờ. Tiền tài và quyền lực ông đều đã ở trên đỉnh cao, còn về sắc, thời trẻ ông đã không có ý nghĩ bậy bạ, bây giờ càng không muốn, mà cho dù có muốn cũng chẳng đủ sức. Đối với ông mà nói, có thể kiếm được món ngon, thỏa mãn đam mê ăn uống đã là vô cùng kì lạ.
Lão Hầu gia lập tức ganh tị, trong lòng cảm thấy đứa cháu trai này của mình thật bất hiếu, làm sao có thể chỉ nghĩ tới tặng lễ vật cho nương tử của ông, mà lại không tặng cho tổ phụ là ông đây? Nhất là khi nghe nói đến trong danh sách quà tặng còn có 1 vò hầu nhi tửu, lão Hầu gia càng sốt ruột, đòi chút nữa nhất định phải nếm thử hương vị của hầu nhi tửu.
“Đúng rồi, hôm nay ta không về thôn trang nữa. Đợi đến tối, ta muốn ăn món thịt hầm mơ kia nữa.”
Vừa nói, lão hầu tử vừa tỏ vẻ đáng thương nhìn nương tử của mình. Lão phu nhân thấy bộ dáng của lão gia như vậy, nhất thời mềm lòng đồng ý.
Đáng tiếc, những nguyên liệu nấu ăn đó số lượng không có nhiều. Chiều nay, toàn bộ chủ tử trong phủ đều đến đây ăn cơm, những nguyên liệu nấu ăn được đưa từ Thanh Châu tới, trừ mấy món ăn kèm và trái cây chưa đụng vào ra, tất cả đều đã được dùng hết. Lão Hầu gia muốn ăn thịt hầm mơ thì vẫn có thể, nhưng món thịt ba chỉ kia chỉ có thể dùng những nguyên liệu bình thường để nấu nướng.
Lúc này, những người vốn dĩ khinh bỉ những thứ hèn mọn mà Vinh Tín đưa đến, đều đang tức điên, ai oán vì sao Vinh Tín không đưa giò heo với thịt ba chỉ đến đây nhiều hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận