Nông Gia Lạc
Chương 93: Khoảng Cách
Bởi vậy, trước giờ Nhữ Bích luôn an phận, nhưng sau khi ở hậu viện nói chuyện với người nọ, liền bắt đầu đứng ngồi không yên. Nàng không hy vọng trước khi mình mang thai đứa nhỏ, lại xuất hiện tiện nhân nào đó câu hồn của lão gia đi mất. Vì thế, nàng mang hết những thứ mình tích góp được mấy năm qua, đi thu mua hạ nhân trong phủ, muốn nghe những động tĩnh có liên quan tới lão gia, chỉ cần không đụng chạm đến điểm mấu chốt của hắn là được.
“Ngươi đi thăm dò một chút xem sao. Tốt nhất là hỏi cho được hôm nay lão gia đã đi những đâu, gặp gỡ những người nào?”
Kim đâm vào đầu ngón tay, Nữ Bích giật mình, đưa ngón tay lên miệng, sau đó phân phó với hạ nhân.
“Vâng.”
Nhữ Bích ra hiệu cho nha hoàn đưa cho bà tử vừa truyền tin một thỏi bạc nhỏ. Ánh mắt bà tử lập tức sáng lên, miệng cười toét tới mang tai, cười ha hả, rời đi.
“Cô nương, người cần phải nắm chặt, tuyệt đối đừng để những tiện nhân bên ngoài đoạt lấy nổi bật của người.”
Trước kia khi còn ở Hầu phủ, hai nha hoàn thông phòng Nhữ Bích và Nhữ Hồng có chung một tiểu nha đầu hầu hạ. Sau khi Nhữ Hồng sinh nữ nhi, thì tiểu nha đầu kia đã bị nàng ta độc chiếm, làm hại Nhữ Bích phải tự mình múc nước giặt quần áo. Bây giờ không như thế nữa, sau khi tới huyện Bá Giang, bên người nàng có thêm hai người hầu hạ, đều đã kí tên bán mình, khế ước vẫn còn nằm trong tay nàng.
Nghe nha hoàn bên cạnh xúi giục, trong lòng Nhữ Bích cũng cảm thấy như thế.
Mấy ngày nay, suốt ngày lão gia bận rộn chính vụ, không có chút thời gian rảnh để ghé hậu viện. Hơn nữa, lại nghe tiền viện truyền tin tới, nói là mấy ngày nay tâm tình của lão gia không tốt, mặt cau mày có.
Đột nhiên đi ra ngoài một chuyến, trở về liền thay đổi, Nhữ Bích cũng lo lắng, không biết có phải lão gia bị hồ ly tinh bên ngoài quyến rũ hay không.
Những nữ nhân trong câu lan viện đều là loại không biết xấu hổ, không giống với những nữ nhân sinh ra trong gia đình gia giáo như các nàng, lúc ở trên giường, những ả đó sẽ sử dụng thủ đoạn mê hoặc. Lão gia chỉ vừa mới đến đây, khó tránh khỏi việc xã giao, nên cũng sẽ tạo cơ hội cho những nữ nhân đó thừa cơ quyến rũ.
Nghĩ như vậy, hoa cũng không thể thêu nữa, Nhữ Bích ném khung thêu trong tay qua một bên, chỉ mong lão gia tuyệt đối đừng bị những hồ ly tinh đó quyến rũ, mê hoặc nhân tâm.
Nhưng thật không may, Vinh Tín đúng là đã bị “hồ ly tinh” mê hoặc.
“Ngươi nói xem, tiểu cô nương Thiện gia, sao có thể đáng yêu như vậy. Không biết sau này, khi Thất Nương Tử lớn thêm chút nữa, có đáng yêu được như nàng hay không.”
Vinh Tín cầm con thỏ được bện bằng lá tre trong tay, cái này là lúc hắn rời khỏi Thiện gia, Phúc Bảo đưa bảo bối cho hắn, cũng không đáng bao tiền, chỉ là thứ mà người trong nhà tùy tiện làm để dỗ con nít vui vẻ.
“Thất Nương Tử cành vàng lá ngọc, cùng với một nữ tử sinh ra ở nông thôn, thật sự là khác nhau một trời một vực.”
Quản gia ở bên cạnh nói, Thất Nương Tử tuy rằng chỉ là thứ nữ, nhưng dù gì cũng là con ruột của lão gia, là cô nương Quảng Lăng Hầu phủ. Được sinh ra trong môi trường như vậy, tương lai nàng nhất định sẽ tốt hơn nhiều so với Phúc Bảo.
“Ha hả.”
Vinh Tín cười mà không nói, đem con thỏ lá tre đặt trên giá bút, cũng là vị trí dễ nhìn thấy nhất, chỉ cần ngước lên là có thể nhìn thấy con thỏ thân xanh mắt đỏ béo tròn kia.
Đúng vậy, có đôi khi người với người gặp nhau, khoảng cách lại lớn đến vậy. Hắn thật sự rất thích tiểu cô nương thông minh hoạt bát kia, nếu nàng sinh ra trong bối cảnh tốt một chút, hắn có thể sẽ động lòng mà cưới tiểu cô nương này cho con trưởng của mình.
Vinh Tín lắc lắc đầu, đem cái ý tưởng vớ vẩn này vứt sang một bên.
“Hắt xì !”
Phúc Bảo ngồi trên đòn gỗ cạnh cửa nhà bếp, hung hăng hắt xì mấy cái thật to.
Thịt Ba Chỉ đang đứng trên vai nàng gặm hạt thông, bị nàng hắt xì làm cho lảo đảo, lăn nhanh từ trên vai nàng xuống chân.
Cũng may có vạt áo của nàng, nếu không, còn phải lăn trên mặt đất một quãng dài.
Hiển nhiên, Thịt Ba Chỉ không ý thức được chuyện gì đã xảy ra, bốn chân giơ lên trời, ngây ngốc trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục đưa quả thông lên gặm rắc rắc.
“Có phải bị cảm lạnh hay không?”
Tưởng bà tử đang nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm, nghe tiếng cháu gái hắt xì, liền hỏi, “Mau bảo nương của con mặc thêm cho con nhiều lớp áo hơn đi. Nếu không, chờ tới khi cảm lạnh thật, phải uống thuốc rất đắng, lại còn bị châm kim nữa.”
“Nãi nãi, con không sao.”
Phúc Bảo xoa chóp mũi đỏ bừng của mình, thầm nghĩ, nhất định là có người đang nhớ nàng.
Nhưng mà ai nhớ nàng đây, nếu không phải là ca ca đang đi học ở trấn trên, thì chắc cũng là người đang ở trấn trên học bán thịt heo - Sơn Sinh ca.
“Nãi nãi, con giúp người nấu ăn nha?”
Một mình thật sự quá nhàm chán. Phúc Bảo cảm thấy mình cũng chẳng phải thật sự là một đứa nhỏ 6 tuổi, người trong nhà không cho nàng làm cái gì hết, khiến nàng lúc nào cũng cảm thấy chột dạ.
Đặc biệt trong khoảng thời gian này, mọi người trong nhà ai cũng bận túi bụi. Ngay cả mẫu thân của nàng, ngày xưa chỉ cần thêu hoa thật tốt, bây giờ cũng phải lo liệu giặt quần áo, quét tước, chuẩn bị ngày 3 bữa cơm, cũng đảm nhận luôn trọng trách nuôi nấng gia súc trong nhà. Phúc Bảo là người nhàn hạ nhất nhà, tự nhiên cảm thấy không tốt.
“Cục cưng của nãi nãi, còn nhỏ như vậy mà đã biết đau lòng cho nãi nãi, không uổng công nãi nãi yêu thương con.”
Tưởng bà tử nghe Phúc Bảo nói, cười tươi như hoa, mỗi đầu nếp nhăn đều như muốn nói, hiện tại lão nương đang rất vui vẻ.
Nhìn tiểu tâm can của mình đứng chưa tới kệ bếp, mà đã la hét đòi giúp người nhà nấu cơm, Tưởng bà tử cảm thấy, mình còn mát ruột mát gan hơn cả việc ăn miếng dưa hấu giấu dưới giếng.
“Có điều con vẫn còn nhỏ, làm gì có đứa nhỏ nào giúp người lớn trong nhà làm những việc này chứ. Con yên tâm, nãi nãi với nương con sẽ làm thật nhanh, con chỉ cần ngoan ngoãn chờ ăn cơm là được.”
Tự động coi nhẹ việc hai cháu gái Mai Nương với Lan Nương lúc còn rất nhỏ đã giúp đỡ người trong nhà một tay, Tưởng bà tử ôm cháu gái nhỏ vào lòng, sau đó gắt gao vùi trong ngực bà, ôm thật chặt. Gần gũi đủ rồi, mới đẩy nàng ra, bảo nàng mang Thịt Ba Chỉ ra ngoài chơi, sợ nhà bếp khói nhiều, sẽ làm ngạt nàng.
“Nãi nãi, con cũng muốn làm cơm. Người để cho con giúp người đi mà.”
Lúc bị lão thái thái đẩy ra, Phúc Bảo linh hoạt xoay người, nhanh như cắt, chạy ra phía sau lão thái thái, nàng chỉ vào băng ghế ngoài cửa: “Con đứng trên ghế là có thể chạm được nồi sắt rồi. Con đã nhìn người với mẫu thân làm nhiều bữa cơm như vậy, con cũng muốn thử xem. Nếu được, về sau chỉ cần mẫu thân giúp con nhóm lửa, con giúp mẫu thân xào rau. Chờ gia nãi và cha đi làm về, có thể được ăn thức ăn vừa nóng hổi vừa ngon miệng nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận