Nông Gia Lạc
Chương 41: Không Xứng Làm Ca Ca
“Hai, hai lượng?” Người bên cạnh hỏi lại.
“Hai mươi lượng.” Nữ nhân trừng mắt nhìn người bên cạnh nói tiếp, thấy mọi người hít hà một hơi, vẻ mặt đắc ý.
“Ngươi nói nhị phòng không được hai vợ chồng già Thiện gia chú ý nhất có thể giấu nhiều tiền như vậy để tiếp tế cho nhà mẹ đẻ, Thiện gia này rốt cuộc giàu tới mức nào, đừng nói mấy tiểu quả phụ trong thôn chúng ta, nếu mà Thiện Tuấn Hà muốn cưới một cô nương trong sạch, gái nhà lành, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Hai mươi lượng không phải là số tiền nhỏ. Rất nhiều nhà trong thôn của cải cũng chưa tới hai mươi lượng. Vương Xuân Hoa này, làm con dâu phá của, đem nhiều tiền bạc như vậy về nhà mẹ đẻ, bảo sao người nhà Thiện gia không tức giận.
Lúc mọi người đang thảo luận hăng say, một lão bà tử có đôi mắt hình tam giác nhanh chóng thu dọn quần áo đã giặt xong, bước nhanh về nhà.
Đây chính là lão bà tử đã trù cho Tô Tương khó sinh, cũng chính là cái người tâm tâm niệm niệm muốn gả con gái vào Thiện gia.
Lúc trước chờ việc Tô Tương khó sinh không được, không có cách nào gả con gái hai mươi tuổi cho Thiện Tuấn Hải làm vợ kế. Một năm qua đi, con gái bà giờ đã hai mốt, bởi vì vẫn chưa tìm được đối tượng tâm đầu ý hợp, nên đến giờ vẫn còn ở nhà.
Bây giờ thì tốt rồi, Vương Xuân Hoa bị đuổi về nhà mẹ đẻ, con gái bà lại có cơ hội.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện…”
Kể xong câu chuyện, Thiện Phúc Tông lại dạy đệ đệ, muội muội học thuộc một đoạn Tam tự kinh, giống như bài học đầu đời, Mai Nương với Lan Nương tuy rằng chỉ là nữ hài nhưng cũng nghe rất chăm chú.
Chỉ có Thiện Phúc Tài với Thiện Phúc Bảo là vẫn nghiêm túc làm một đứa nhỏ, một đứa gặm tay, một đứa gặm chân, vui mừng tự đắc.
Thiện Phúc Tông không dạy quá nhiều, chỉ ôn lại những đoạn đã học lúc trước, sau đó lại dạy thêm một đoạn mới, rồi dừng buổi học lại.
Hắn đem sách thu lại, nhìn tiểu đường muội đang gặm chân vui vẻ, nhịn không được đem chân nàng kéo ra khỏi miệng.
“A, a.”
Thiện Phúc Bảo tỏ vẻ vô tội, nàng đâu muốn gặm chân đâu, ai bảo nàng vẫn là hài tử, không thể khống chế được bản năng này.
“Tiểu ky linh”. Thiện Phúc Tông vừa cười, vừa chạm vào lúm đồng tiền của tiểu đường muội, nhìn bộ dáng khiến người ta cưng chiều, nghĩ tới việc đường đệ lúc nãy hôn muội muội, nhất thời không nhịn được, cũng hôn lên gương mặt thơm mùi sữa của nàng một cái.
Thật mềm, so với bánh hoa quế mẫu thân cất thì còn thơm ngọt hơn.
“Kưa.”
Thiện Phúc Bảo vỗ vai đường ca, thấy hắn không có ý định ăn mặt nàng, cái hôn này nàng nhịn. Dù sao hiện tại nàng cũng chỉ là đứa nhỏ, kiêng kị nam nữ gì đó cũng không tới lượt nàng.
“Cái này !”
Thiện Phúc Tông vừa hôn một cái, giây tiếp theo đã cảm nhận được cảm giác nóng bỏng sống lưng, hắn bế tiểu đường muội qua đầu lại, thấy nhị đường đệ nước mắt lưng tròng, ánh mắt lên án.
“Ngươi xem, đại ca không có tỷ tỷ, cũng không có muội muội, với ta mà nói, Mai Nương, Lan Nương, Phúc Bảo đều giống như muội muội ruột của ta.”
Không hiểu sao, thấy ánh mắt đường đệ, Thiện Phúc Tông lại chột dạ, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hai đệ đệ đều có muội muội, hắn không có, thiệt đáng thương mà.
“Oa !”
Thiện Phúc Đức kiên quyết không nghe đại ca giảo biện, khóe miệng kéo xuống, gào khóc.
Muội muội bị người khác ngoài cha với hắn hôn, hắn không bảo vệ được trong sạch của muội muội, hắn không xứng làm ca ca.
“Ai dà, vợ lão tam, ngươi đoán khi nào thì lão nhị đón Vương Xuân Hoa về?”
Lữ Tú Cúc xoa bả vai đau nhức. Khoảng thời gian này, vì Vương Xuân Hoa không có nhà, nên công việc dồn cả vào tay nàng, đủ dập tắt sự vui sướng khi người khác gặp họa của nàng.
Trước đây, công việc đã được phân rõ cho mấy người con dâu Thiện gia, Vương Xuân Hoa theo phu quân ra đồng, Lữ Tú Cúc với Tô Tương phụ trách heo, gà, vịt trong nhà, còn việc quét tước nhà cửa, giặt quần áo, chuẩn bị ba bữa cơm, rửa dọn chén đũa, việc vặt linh tinh thì cả ba cùng nhau làm.
Không biết Vương Xuân Hoa trong lòng nghĩ gì, nhưng biểu hiện bên ngoài khiến người ta cảm thấy, nàng là người mềm yếu, dễ bắt nạt.
Bởi vậy, khi đó, Lữ Tú Cúc thường xuyên làm biếng. Đem việc đáng lý mình phụ trách giao cho Vương Xuân Hoa, còn mình chỉ cùng Tô Tương nuôi nấng gia súc gia cầm, nên rất nhàn hạ.
Bây giờ không có cái người dễ lợi dụng đó, mỗi ngày nấu cháo heo với thức ăn cho gà đã không thoải mái gì, giờ lại phải lo cho việc ăn uống của cả nhà, cả việc giặt quần áo nữa. Cố gắng được một thời gian, Lữ Tú Cúc đã kiệt sức, cảm thấy vợ lão nhị dễ bắt nạt ở nhà vẫn tốt hơn.
“Cái này ta cũng không rõ, phải xem ý tứ của cha nương.”
Tô Tương vẫn làm việc trong tay, không có ý định hùa theo đại tẩu.
“Vợ lão tam, ngươi xem bây giờ việc nhà nông nhiều như vậy, đúng là thời điểm không thuận lợi. Kì thật ngẫm lại, tuy rằng Xuân Hoa có sai nhưng cũng không tới mức phải hưu nàng. Muội xem, lúc nàng ở nhà thật tốt, ba người chúng ta cùng nhau gánh vác công việc, còn được thoải mái.”
Lữ Tú Cúc không dám tự mình đi vuốt râu cha mẹ chồng đang nổi giận, chỉ dám xúi bẩy Tô Tương, hy vọng nàng ra tay, tìm cách đón Vương Xuân Hoa về.
Trong lòng nàng biết rõ, trong mấy con dâu, cha mẹ chồng luôn miệng nói coi trọng dâu trưởng là nàng, nhưng thực tế, trong lòng mẹ chồng thích nhất vẫn là Tô Tương, con dâu kiêm cháu gái bên ngoại của bà.
“Đại tẩu, những lời này tốt nhất đừng nói trước mặt cha nương. Chuyện này thật sự là nhị tẩu sai, cha nương cũng vì yêu thương nàng nên mới nghĩ cách để nàng nhớ thật kĩ. Nếu cha mẹ nghe thấy lời tẩu nói, chỉ sợ cả ta và tẩu đều bị liên lụy.”
Tô Tương không ngu để cho đại tẩu đùa bỡn, vốn dĩ nàng vẫn luôn làm công việc của chính mình, nhị tẩu có hay không, đối với nàng cũng không ảnh hưởng gì. Mà thực tế, chờ nhị tẩu về, người được lợi là đại tẩu, giờ nàng ta không tự mình làm mà lại xúi giục nàng, cái này không phải coi nàng là kẻ ngốc sao.
“Nghe ngươi nói kìa.”
Lữ Tú Cúc cười xấu hổ, trong lòng không ngừng nhảy nhót, nàng biết ngay nhà lão tam đều tinh ranh, trơn không chụp được, e rằng cũng đang đề phòng đại phòng bọn họ.
Hừ, tạm thời nhịn đi, chờ nhi tử thi đậu tú tài, thi đậu cử nhân, cả nhà đều sẽ tới nịnh bợ mẹ cử nhân là nàng.
Lữ Tú Cúc bắt đầu tưởng tượng, nhi tử thành công, nhà bọn họ sẽ chuyển vào thành, sống cuộc sống phú quý.
Đến lúc đó, nếu lão nhị nghe lời, nàng có thể rộng rãi để đối phương trông coi ruộng đất nhà họ, lão tam trừ cái dẻo miệng thì chẳng có bản lĩnh gì, đến lúc đó nếu ngoan ngoãn, nàng cũng không thiếu tiền, nếu tâm tình tốt thì cũng sẽ không keo kiệt mà thưởng cho họ một miếng cơm.
À, nghĩ tới tiểu yêu tinh của tam phòng, nàng có thể rộng lượng thưởng cho nàng ta hai miếng.
Nghĩ tới khi đó, tiểu yêu tinh sẽ ghét bỏ cha mẹ vô dụng của nàng ta, khóc nháo đòi làm con gái của nàng, thấy nàng ta cần sự yêu thương, nàng cũng không phải không thể cho nàng ta sự cưng chiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận