Nông Gia Lạc

Chương 57: Kết Giao

“Ê a ê ô.”
Thiện Phúc Bảo mở to đôi mắt, thấy trước mặt là một thằng nhóc lạ mặt, cỡ tuổi của ca ca, nhưng so với ca ca thì chín chắn, chững chạc hơn nhiều.
Đứa nhỏ già trước tuổi này không có trắng mập như mấy đứa bé cùng tuổi, mà người hơi ốm, da tuy không trắng nhưng có màu lúa mì khỏe mạnh. Ngũ quan đoan chính, đôi mắt to tròn trong trẻo, cuối cùng cũng có chút nét của đứa nhỏ 5 tới 6 tuổi.
Sau khi nàng đến thế giới này, chưa từng ra khỏi cửa. Có thể là vì ở thời đại này, tỉ lệ trẻ con chết yểu rất cao, nên cho dù cha mẹ đưa nàng đi phơi nắng thì cũng chỉ loanh quanh trong sân nhà, chứ không mang ra khỏi cửa.
Đến mức, trong thôn có việc hiếu hỉ, cũng không mang đứa nhỏ còn đang bú sữa như nàng ra. Cho nên từ khi đến thế giới này, những gì nàng hiểu biết đều là nhờ người trong nhà nói chuyện với nhau, mà với lối sống ở thời đại này, thì trong nhà cũng chỉ có huynh đệ, tỷ muội cùng với các vị trưởng bối.
Hôm nay, tự dưng lại được gần gũi một nam hài không phải người trong nhà, Thiện Phúc Bảo cảm thấy có chút mới lạ, đưa tay muốn xoa đầu tiểu đệ đệ này.
“Muội muội, đây là Sơn Sinh ca ca, hắn vừa mới khen muội thật đáng yêu đó.”
Thiện Phúc Đức bắt lấy cánh tay đang đưa ra của muội muội, giúp nàng lau sạch nước miếng dính trên đó.
Phúc Bảo ngây ngốc nhìn tay mình bị lau sạch sẽ, trắng trẻo, không còn tâm tư động tay động chân với tiểu hài tử nhà người ta nữa.
Chỉ có thể trách là não con nít đã làm giảm chỉ số thông minh của nàng. Mới vừa rồi, xém chút nữa nàng đã dùng cái tay bị mình gặm qua, sờ đầu người ta. Nàng ngu ngốc tới mức nào mới có thể làm được cái chuyện như vậy chứ.
“A a.”
Nàng xoay đầu ghé sát mặt ca ca, trịnh trọng cảm tạ hắn, cảm tạ hắn đã cản mình làm chuyện ngu ngốc như thế.
Bên kia, Nghiêm Sơn Sinh không để ý nhiều như vậy. Thấy bằng hữu kéo cánh tay múp của muội muội, trong lòng suy đoán, nếu như bằng hữu không giữ tay muội muội, thì có phải nàng đã sờ lên mặt, hoặc lên đầu hắn rồi hay không?
Tiếc quá a !
Nghiêm Sơn Sinh nhìn chằm chằm cánh tay kia, đang thu lại đặt ở hai bên người muội muội, tay nhỏ tạo thành một cái bánh bao bụ bẫm, thật muốn cầm lấy tay nàng, để nàng sờ mình thật sảng khoái.
Muội muội múp múp, mềm mềm, sờ vô chắc chắn còn mềm mại hơn cả sờ bông.
“Ngươi đến là được rồi, còn mang theo mấy thứ này làm gì.”
Tưởng bà tử thấy Nghiêm Khôn mang tới một miếng thịt heo to, tươi cười niềm nở.
Miếng thịt to như thế ít nhất cũng phải 2 tới 3 cân, lại là phần mông heo ngon nhất, giá ít nhất cũng phải 6 đến 7 chục quan tiền. Đúng lúc trong nhà cũng lâu rồi chưa ăn thịt, nếu Nghiêm Khôn không đem thịt heo tới thì bà còn định sai con thứ lên trấn, mua ít thịt tươi với xương heo về hầm canh uống.
Nhưng mà, bà có chút tò mò, con trai mình sao có thể quen biết với Nghiêm Khôn. Nếu bà nhớ không lầm, từ trước đến giờ, heo nhà họ đều là do một đồ tể khác trên trấn mổ, mua thịt thì cũng mua của người đó, thật sự là không có liên hệ gì với Nghiêm Khôn cả.
Chẳng lẽ là đối phương có ý đồ với mấy con heo nhà bà?
Từ khi cháu gái ra đời, mấy con heo sắp xuất chuồng ngày càng béo tốt, mà mấy con heo suốt ngày rống đòi ăn cũng giống như thế, nhìn là biết thịt sẽ rất ngon. Tưởng Huệ Lan càng nghĩ càng cảm thấy chính là vì nguyên nhân này.
Nhưng nếu là thế thật, Nghiêm Khôn cũng không cần phải ra tay từ lão tam, trực tiếp tới tìm bà hoặc tìm lão gia không phải tốt hơn sao? Cũng đâu phải chuyện khó khăn gì, căn bản không cần vòng vo từ chỗ con trai bà.
“Nói ra cũng thật ngại, không biết đại nương đã từng nghe qua chuyện nhà chúng ta chưa?”
Ngày đó lúc vào thành, qua cuộc trò chuyện với Thiện Tuấn Hải, Nghiêm Khôn biết đối phương không phải là người để ý tới những lời nói của mấy mụ nhiều chuyện, nhưng mẹ ruột với nương tử đối phương chưa chắc cũng như vậy.
Đứng ở góc độ của mình, Nghiêm Khôn đương nhiên hy vọng con trai mình có thể làm bạn với con trai tam phòng Thiện gia, như vậy thằng bé sẽ không tới mức lúc nào cũng cô đơn một mình, nhưng đứng ở góc độ của người khác, người lớn trong nhà người ta chưa chắc mong muốn đứa nhỏ nhà mình sẽ ở chung với một “sát tinh” khắc mẹ.
Tuy Nghiêm Khôn biết đó chỉ là những lời đồn đại vô căn cứ, là tổn thương mà người khác dành cho con hắn.
“À, mấy con mụ nhiều chuyện đó, chẳng qua rảnh rỗi không có gì làm, mỗi ngày chỉ toàn nói bậy nói bạ, cứ làm như bản thân quang minh chính đại lắm. Chưa kể, khắp thiên hạ này, trẻ nhỏ không có mẹ nhiều lắm, nếu mà tất cả đều là tai tinh, sát tinh thì chúng ta cũng chẳng cần phải sống nữa, dù sao sớm muộn cũng bị khắc chết.”
Nếu là trước đây, Tưởng bà tử vẫn sẽ kiêng kị những lời nói đó, nếu cháu trai chủ động chơi cùng Nghiêm Sơn Sinh thì còn được, chứ không có chuyện bà chủ động khích lệ cháu trai chơi đùa với đối phương.
Mấy chuyện đồn đại này, thà rằng tin là có, không thể tin là không. Không chơi được với đứa nhỏ này, thì trong thôn vẫn còn nhiều đứa nhỏ cùng tuổi khác.
Nhưng bây giờ đã khác, nhà bọn họ đã có tiểu phúc tinh. Nhìn đi, từ khi cháu gái nhỏ ra đời, gà mái thì siêng đẻ trứng, heo cũng không còn kén cá chọn canh, cho gì ăn nấy, càng ngày càng béo mập.
Còn chưa rõ Nghiêm Sơn Sinh có phải là sát tinh hay không, mà cho dù hắn là sát tinh thật, thì mọi sát khí đều sẽ bị cháu gái bà triệt bỏ hoàn toàn.
Còn nữa, Nghiêm Khôn còn xách một miếng thịt to tới, thức ăn mua chuộc lòng người, Tưởng bà tử cũng không thể nói xấu người ta, hay là đuổi người ta ra khỏi nhà, làm người ai làm thế?
“Đại nương là người công minh.”
Nghe những lời thấu tình đạt lý từ Tưởng bà tử, Nghiêm Khôn không khỏi xúc động. Nếu mọi người ai cũng sáng suốt, hiểu biết như Tưởng bà tử, thì con của hắn sẽ không tới mức bị mọi người xa lánh, đến mức tìm một người bạn cũng khó khăn.
“Sau này, nếu ngươi có việc, không chăm sóc thằng bé được, thì cứ mang Sơn Sinh qua đây chơi. Dù sao, lúc nào trong nhà cũng có bà già này trông nom.”
Tưởng bà tử nghĩ, bây giờ tiền mua nhà trên huyện thành cũng có chút giật gấu vá vai, con trai trưởng còn đang bị thương, đã xin nghỉ một tháng ở tửu lâu, mấy ngày này cũng không kiếm ra tiền.
Sắp tới, còn phải tích góp tiền để mua sách vở và vật dụng cần thiết, chuẩn bị cho nhị tôn tử đi học. Tưởng bà tử cẩn thận tính toán trong đầu các khoản chi tiêu, kết hợp với các khoản thu của Thiện gia, e là trong một khoảng thời gian dài sắp tới, số tiền chi ra sẽ phải hết mực dè sẻn. Mà việc đầu tiên, chính là phải giảm bớt việc chi tiêu cho ăn mặc.
Vừa hay, lúc này, Nghiêm Khôn lại tự mình tìm tới cửa. Hắn không có nương tử, nên đối với vấn đề tiền bạc ắt sẽ hào phóng. Nếu hắn đưa con trai tới Thiện gia bọn họ, cũng không thể tới tay không được, đến hai ba lần thì chí ít cũng phải có một lần xách theo thịt heo hoặc xương heo tới. Như vậy, vừa có đồ dinh dưỡng cho cả nhà, mà lại không tốn kém một khoản nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận