Nông Gia Lạc

Chương 134: Quà Quê Tầm Thường

Nhưng bây giờ Trường Thọ lại nói rõ những thứ cha hắn đưa tới là vì lòng hiếu thuận, cũng chính là những thứ ông ấy cảm thấy tốt nhất mà ông có thể lấy ra. Cho nên bất luận đến lúc đó, thứ Vinh Tín đưa tới là tốt hay xấu, thì cũng không để người khác có lý do để công kích.
“Ha ha ha, cha con đó mà, từ nhỏ đã tham ăn rồi. Cho dù lần này hắn mang cho ta một nắm gạo, hay một miếng thịt, ta cũng không cảm thấy kì quái.”
Hầu lão phu nhân cười đến thoải mái, vỗ vỗ đầu của cháu cố ngoan ngoãn, thông minh xuất chúng của mình. Nghĩ đến đứa cháu nội ở xa nhà nhưng thời thời khắc khắc đều nhớ đến bà lão này, bà nhịn không được mà nhung nhớ, càng xoa mạnh đầu đứa cháu cố ngoan ngoãn, lanh lợi của mình.
Vốn dĩ muốn đào hố cho Vinh Tín nhưng lại không thành công, phu nhân đại phòng hung hăng liếc thằng nhóc con có gương mặt đang vui vẻ tươi cười kia. Không ngờ tiễn được tai họa Vinh Tín đi, còn để lại một tên quỷ tinh ranh này.
Không chỉ phu nhân đại phòng, những nữ quyến khác có mặt ở đây. Ngoại trừ Vinh lão phu nhân, những người khác cũng chỉ miễn cưỡng duy trì vẻ mặt trấn định mà thôi, che giấu đằng sau lớp tay áo rộng là chiếc khăn tay bị vò đến nhàu nát.
Chỉ có Vinh lão phu nhân, tứ thiếu nãi nãi của hầu phủ và nhị phu nhân hầu phủ - mẹ đẻ của Vinh Tín là cười thật lòng.
“Đến rồi, đến rồi.”
Một bà tử vội vã chạy vào. Nhìn thấy đối phương xuất hiện, mọi người đều nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Bọn họ thật sự rất tò mò, rốt cuộc Vinh Tín mang đến thứ gì để tặng.
“Bốn cái giò heo, mười miếng thịt ba chỉ thượng đẳng, ba hũ dưa muối ăn kèm, một giỏ lê tươi thượng đẳng, một giỏ táo thượng đẳng, một vò hầu nhi tửu.”
Chỉ nghe tên những món quà quê mùa đó, những người đã quen nhìn hai cha con Vinh Tín được sủng ái, nhanh chóng che miệng cười thành tiếng. Đưa đồ ăn đã không nói, ít nhất cũng phải hươu, nai, các loại đặc sản vùng núi mới lạ gì chứ? Ai ngờ, mấy thứ Vinh Tín tặng, cái gì là giò heo? Thịt ba chỉ? Còn có cái gì đồ muối chua chưa từng nghe qua nữa, giống như là thứ mà Hầu phủ dùng để đuổi ăn mày đi vậy.
Bởi vì những lễ vật phía trước, cho nên khi điểm danh đến hầu nhi tửu, mọi người cũng không quá xem trọng. Chỉ cảm thấy Vinh Tín không thể có thứ gì tốt, cho nên dùng vò rượu ngon nhất có thể tìm được, giả làm hầu nhi tửu.
Chẳng lẽ Vinh Tín không nghĩ tới, hầu nhi tửu là thứ dễ tìm như vậy sao? Trong cung còn không có nhiều, hắn chỉ ở nơi thâm sơn cùng cốc kia một thời gian ngắn, mà có thể đưa ra hầu nhi tửu, còn không phải là đang nói giỡn à?
“Nương cũng đừng trách cứ Tín nhi. Có lẽ không có nương tử ở bên cạnh chăm lo chuyện trong nhà, khiến cho hắn bị hạ nhân tâm địa bất chính lừa gạt, mới có thể dâng lên những lễ vật như vậy.”
Vinh đại phu nhân liếc nhìn vẻ mặt khó xử của Trường Thọ, trong lòng cười nhạo. Cho dù Vinh tiểu Cửu lang hắn có năng lực lớn hơn chăng nữa, nàng cũng không tin đối phương có thể nói rõ ràng lý do mà cha hắn đưa đến lễ vật như vậy.
“Ta làm sao có thể trách cứ Tín nhi chứ.”
Vinh lão phu nhân sao có thể chịu ngồi yên, mặc kệ người khác châm ngòi? Bà cười đón nhận danh sách quà tặng: “Nhất định là Tín nhi cảm thấy những thứ kia ăn ngon, cho nên mới ngàn dặm xa xôi cho người mang những nguyên liệu nấu ăn đó tới kinh thành. Đây đều là thịt với trái cây tươi, không biết dọc đường đã tốn bao nhiêu khối băng, mệt mỏi bao nhiêu con ngựa. Tín nhi ở Thanh Châu xa xôi thật đáng thương, vậy mà còn thời thời khắc khắc nhớ đến bà lão như ta. Phân phó xuống dưới, hôm nay những đồ ăn mà phòng bếp làm, đều phải dùng những nguyên liệu mà Tín nhi đưa tới này để nấu. Còn hầu nhi tửu, đợi đến khi lên tiệc mừng thọ, ta sẽ cùng bạn hữu thân thích thưởng thức.”
Những người đó chỉ nhìn thấy quà quê là đã bật cười, lại không nghĩ tới thời tiết như vậy, ngàn dặm xa xôi vận chuyển những thứ tươi mới đó đến, phải tốn biết bao nhiêu khối băng. Nếu không phải là thứ quý hiếm, thì Vinh Tín có thể tốn nhiều công sức như vậy sao?
Làm như không nhận thấy được sóng ngầm đả kích trong phủ, Vinh lão phu nhân trực tiếp phân phó một đống mệnh lệnh. Bà biết, hiện tại chính mình cần phải làm ra vẻ vô cùng thích thú đối với những lễ vật mà cháu nội đưa tới. Chỉ cần bà lộ ra một chút không vui nào, đều sẽ làm địa vị của cháu trai ở trong phủ bị giảm xuống.
Bởi vì đứa cháu nội thứ tư này khi ra đời có chút khó khăn, nếu giờ lão thái thái như bà không dành chút vẻ vang cho bọn hắn, thì sau này, các huynh đệ không cùng chi với hắn, có thể để bọn hắn ở trong lòng sao.
Vinh lão thái thái vỗ vỗ vai của cháu cố ngoan bên cạnh, biểu hiện vui sướng.
Chẳng lẽ lão thái thái hồ đồ rồi? Những nữ quyến ở đây sắc mặt cổ quái, nhưng ngại uy thế của lão thái thái, nên cũng không dám lắm lời.
“Con cũng muốn nếm thử đồ ăn ngon mà cha đưa tới. Tằng tổ mẫu đừng tiếc cho con ké một bữa cơm trưa nha.”
Trường Thọ vẫn giữ vững thái độ trong lòng. Tuy rằng hắn cảm thấy kì lạ, vì sao cha hắn lại đưa đến những lễ vật tầm thường như thế này, nhưng chỉ cần lão phu nhân không tức giận, mọi chuyện đều không đáng lo.
“Được, được, được!”
Lão thái thái cười hòa ái, nhìn cháu cố bộ dạng vui vẻ hòa thuận. Người khác nhìn vào, chỉ có thể chua xót trong lòng.
Rốt cuộc cũng tới giờ cơm trưa, ở đây còn không ít người, tất cả đều muốn chờ xem, rốt cuộc là Vinh Tín đưa tới bảo bối gì.
Lão hầu gia của phủ Quảng Lăng Hầu được tân đế ân sủng, không chỉ vậy, nhị gia Hầu phủ Vinh Tuân Thịnh còn là phụ tá đắc lực của tân đế, mấy năm nay như dệt hoa trên gấm, có thứ gì tốt mà chưa từng thử qua? Đối với những thứ mà Vinh Tín cho người mang tới, những người ở đây đều chẳng để vào mắt. Sở dĩ bọn họ ở lại, là chỉ muốn tự mình chứng minh, nói cho lão thái thái biết, đứa cháu trai mà bà lúc nào cũng thương thương nhớ nhớ kia, căn bản là không coi bà ra gì.
“Hôm nay, mọi người trong nhà đều đến đông đủ nhỉ.”
Đến giờ cơm trưa, một đại nhân vật ngoài ý muốn xuất hiện, đó chính là lão Hầu gia của hầu phủ.
Một lão nhân vóc dáng không cao lớn, đã hơn sáu mươi tuổi, thân hình hơi gầy nhưng rắn chắc, xuất hiện trong phòng. Mọi người trong phòng nhìn thấy ông, lập tức muốn đứng lên hành lễ, lại bị lão hầu gia xua tay ngăn lại.
Phủ Quảng Lăng hầu này ở thời của Vinh lão hầu gia mới bắt đầu quyền quý. Sở dĩ ông có thể dẫn dắt toàn bộ Hầu phủ, hoàn toàn là dựa vào những chiến công lúc còn trẻ, chém giết trên sa trường. Vì thế, bản thân ẩn giấu nhiều bệnh tật, sau khi lớn tuổi, thì bệnh mới phát tát.
Bình thường, lão hầu gia đều ở suối nước nóng ở thôn trang tĩnh dưỡng, ngày 15 mỗi tháng, ông mới về Hầu phủ ăn cơm cùng người nhà. Hôm nay không lễ không tết, cũng không phải mùng 1 hay 15, lão Hầu gia lại đột nhiên hồi phủ, cả nhà không ai ngờ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận