Nông Gia Lạc

Chương 52: Cả Đêm Lo Lắng

Có lẽ là do lúc đó quá ầm ĩ nên khiến cháu gái sợ hãi.
Nếu mà như thế thật thì chuyện này là lỗi của hai vợ chồng già bọn họ, là bọn họ không suy nghĩ thấu đáo mới gây nên hậu quả thế này. Trong lòng hối hận, áy náy còn không kịp, nói chi tới việc đẩy mọi trách nhiệm lên đầu Tô Tương.
“Đứa nhỏ có lẽ là bị kinh sợ.”
Đại phu cũng băn khoăn, xem mạch tượng, giống như là kiệt sức do suy nghĩ quá độ, nhưng đây chỉ là một đứa nhỏ thì có chuyện phiền não gì để mà nghĩ chứ?
Sau một tranh đấu, ông quyết định chọn một ý kiến ổn thỏa nhất để giải thích.
“Tình trạng hạ nhiệt với trạng thái đột nhiên sốt cao này thì chỉ có thể uống thuốc. Nhưng đứa nhỏ còn bé như vậy, nếu uống thuốc liều mạnh có thể sẽ ảnh hưởng tới thân thể. Cho nên ta đề nghị các người dùng nước lạnh lau mình cho con bé để hạ nhiệt độ. Sau đó ta sẽ kê cho các người mấy phương thuốc bồi dưỡng.”
Đại phu liếc nhìn người nhà Thiện gia đang sốt ruột, khó xử nói: “Nếu mà đêm nay hạ sốt thì tốt, chỉ cần sau này bồi bổ chăm sóc tốt là được, sẽ không để lại di chứng gì. Nhưng nếu cứ sốt hoài, cơ thể đứa nhỏ không chịu nổi, ta thật sự cũng không có cách nào khác.”
Đại phu cũng cảm thấy khó xử, con nít lớn chừng này rất khó nuôi, chỉ cần hơi lơ là một tí là sẽ có chuyện. Đứa nhỏ trước mặt này được nuôi dưỡng rất tốt, nên mới có thể chịu đựng được tới lúc này.
Chưa kể, nàng thật sự may mắn, những gia đình bình thường làm sao sẽ chi tiền để xem bệnh cho con gái, đa số sẽ để các nàng tự sinh tự diệt. Dù sao cũng không phải con trai để mà duy trì hương khói, là con gái thì sớm hay muộn cũng phải gả đi làm dâu nhà người ta, ở nông thôn chẳng ai coi trọng.
“Đại phu, không có biện pháp ổn thỏa sao ạ?”
Thiện Tuấn Hải ôm nương tử xém chút ngất xỉu, cũng không kìm được mà run rẩy hỏi đại phu.
“Nếu nàng cỡ ba đến năm tuổi, ta còn có thể dùng thuốc mạnh một chút, Nhưng nàng chỉ là đứa nhỏ chưa đầy một tuổi, cho dù các người có lên huyện thành tìm đại phu thì bọn họ cũng sẽ kê đơn như vậy thôi.”
Đại phu lắc đầu, ông quan sát đứa nhỏ sốt hừng hực trên giường kia, con bé đang nói mê a ô ê a, trong lòng chợt thương xót.
Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, nếu thật sự sốt tới mức đần độn thì thật sự khiến người ta khổ sở.
Nhưng ông đã cố hết sức, trừ cách đó ra, ông cũng không thể nghĩ được biện pháp nào tốt hơn.
“Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, tín nữ là Thiện Tưởng thị Huệ Lan, hôm nay con xin cầu nguyện cho cháu gái Phúc Bảo của con, chỉ cần nàng có thể qua khỏi kiếp nạn này, nếu được, con xin giảm hai mươi năm tuổi thọ của mình.”
Phúc Bảo mơ mơ màng màng, chỉ biết có rất nhiều người qua lại chỗ mình, mọi người lại ghé vào tai nàng nói nhỏ, nhưng đa phần nàng không nghe rõ lắm.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại sinh bệnh, chỉ đoán là có lẽ liên quan với việc của đại bá nương.
Trước khi sự việc xảy ra, nàng vẫn luôn cho rằng mình có thể thích ứng tốt với cuộc sống mới, gia đình mới này. Nhưng khi mọi việc giải quyết xong xuôi, nàng mới nhận ra cuộc sống ở thời đại này khác hẳn với thời đại trước kia nàng sống.
Ở thời đại này, nữ nhân chỉ là vật sống bám, nam nhân là trụ cột trong gia đình. Trong nhà, nam nhân chính là trời, là người quyết định trong gia đình, còn nữ nhân sống là để sinh con trai, sống với nhiều chuẩn mực, vốn dĩ quá khó khăn.
Ở thời đại này, mặc dù luật pháp có quy định về chế độ thê thiếp, nhưng chỉ cần nam nhân muốn, hắn vẫn có thể tìm đủ mọi cách để lách luật, còn vợ cả được cưới hỏi đàng hoàng của nam nhân đó, ngoài việc nhẫn nhịn thì không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Phúc Bảo thông minh như vậy, đương nhiên hiểu rõ những dự định lúc này của đại bá nương.
Nàng có thể cương quyết hòa ly, nhưng hòa ly xong thì sao? Huynh tẩu nhà mẹ đẻ có thể khoan dung chứa chấp nàng bao lâu, sau khi cha mẹ đẻ qua đời thì nàng có thể nương tựa vào ai? Nếu muốn tìm một nam nhân để tái giá, thì những người mà nàng có thể lựa chọn có bao nhiêu chứ.
Chính bởi vì thông suốt, chính vì hiểu rõ mà nàng càng sợ hãi.
Những gì đại bá nương đang trải qua, trên thực tế đều là những việc mà rất nhiều nữ nhân thời đại này trải qua, Thiện Phúc Bảo thậm chí nghi ngờ, những chuyện này, sau này nàng cũng sẽ phải trải qua.
Nhưng nàng chắc chắn một điều, bất luận là ở thời đại nào, chỉ cần phu quân của nàng phản bội nàng, nàng nhất định sẽ lựa chọn cắt đứt mọi quan hệ với đối phương. Nhưng nếu mọi chuyện thật sự phải như vậy, thì cha mẹ đang yêu thương nàng, ca ca đang che chở cho nàng liệu có thể sẽ tình nguyện chấp nhận đứa con gái, em gái này hay không?
Dù sao cuộc sống cũng không phải tiểu thuyết, sống ở xã hội nam quyền, một nữ nhân cho dù có bản lĩnh hòa ly thì sẽ thế nào, những ngày tiếp theo có thể sống ra sao, đều sẽ bị những giáo điều khuôn sáo kia kìm kẹp.
Nàng cảm thấy, những chuyện xảy ra với đại bá nương khiến nàng trở nên bi quan, thậm chí nàng bắt đầu lo nghĩ tới vấn đề được mất, lo lắng những thứ đang thuộc về nàng liệu ngày nào đó có thể sẽ mất đi.
Thiện Phúc Bảo nửa tỉnh nửa mê cảm thấy mình bị giam cầm trong một cái lưới lớn, xung quanh bị xiềng xích gông lại một chỗ, đến khi nghe được tiếng nãi nãi cầu khấn bên tai nàng mới tỉnh táo được một chút.
“Phúc Bảo, cục cưng của nãi nãi, con tuyệt đối không được có chuyện gì.”
Lời nói bên tai lúc xa lúc gần, nhưng Phúc Bảo có thể nghe ra được sự lo lắng của người đang nói kia.
“Đời này của con chỉ cần có Phúc Bảo với Phúc Đức là đủ rồi, con nguyện ý đem tất cả phúc đức sau này của mình để lại cho con gái con, nguyện Bồ Tát phù hộ.”
Phúc Bảo nhận ra đây là tiếng của mẫu thân.
Người xưa đều cho rằng nhiều con trai là nhiều phúc, mẫu thân hiện tại chỉ có mình ca ca là con trai, như vậy là quá ít. Bây giờ nàng lại tự nguyện dùng chuyện sinh con sau này của mình đánh đổi để mình được bình an, khiến Phúc Bảo vô cùng cảm động.
“Muội muội, muội ngủ lâu lắm rồi, nếu muội có thể ngoan ngoãn thức dậy, sau này ca ca sẽ không hôn muội nữa, mà ca ca sẽ để cho muội hôn lại, có được không?”
Thiện Phúc Đức nhân lúc người lớn không chú ý, lén lút chạy vào, cha mẹ không nói rốt cuộc muội muội bị làm sao, nhưng hắn biết rõ, muội muội nhất định là bị bệnh rất nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức có thể sẽ không tỉnh lại nữa.
Thiện Phúc Đức rất sợ, đứng sát bên giường, đưa tay cố gắng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội, mắt ngân ngấn nước.
“Sau này con sẽ không ăn thịt, cũng không ăn bánh, con đem mấy thứ này cho Bồ Tát, Bồ Tát đừng mang muội muội con đi có được không?”
Hắn bắt chước những lời cầu nguyện của cha mẹ và nãi nãi, vì muội muội mà đem những thứ mình thích nhất dâng lên.
Chỉ cần muội muội sống thất tốt, cả đời này hắn cũng có thể không ăn những món ngon đó.
Tô Tương đi ra ngoài thay nước cho con gái, lúc bước vào, nghe được tiếng con trai nói, không kiềm được mà che mắt, cũng không có ý định đưa con trai ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận