Nông Gia Lạc

Chương 101: Bánh Kem

“Ha ha ha, vậy Tưởng lão thái có làm đồ ăn gì ngon không?”
Vinh Tín cười hỏi tiếp, hắn thật sự rất nhớ tay nghề của Tưởng lão thái.
Cũng không phải nói là tay nghề của đầu bếp trong nhà không đủ cao. Đây là người hắn mang theo từ kinh thành, là đầu bếp hiểu rõ khẩu vị của hắn, hơn nữa, rau dưa, thịt lợn Thiện gia mang tới lại tươi ngon, nên tay nghề nấu nướng lại càng tốt hơn. Mỗi bữa cơm đều ngon tới mức, khiến người ta hận không thể liếm sạch cả mâm.
Tuy Vinh Tín từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục của công tử thế gia, chỉ ăn no 7 đến 8 phần, nhưng tới đây chưa đầy nửa tháng, lại không khỏi mập lên vài cân, khiến quần áo ở chỗ eo đều có chút chật, chỉ có thể mời tú nương gấp gáp may mấy bộ đồ mới.
Tay nghề của Tưởng bà tử, hoàn toàn khác biệt với phong cách của đầu bếp trong nhà. Thí dụ như món thịt kho tàu, khẩu vị của đầu bếp hơi ngọt, còn thịt kho tàu của lão thái thái, hương vị phức tạp hơn một chút, cũng không biết bà cho thêm hương liệu gì, mà ngay cả người có đầu lưỡi nhạy cảm như Vinh Tín cũng không thể đoán được hết.
Nghĩ như vậy, Vinh Tín nhịn không được liền cảm thấy có chút đói.
“Mặc kệ đi, những hương thân đó đều là những người có uy tín, danh dự, không có khả năng ăn xong mà không trả tiền cho nhà người ta. Nghe nói, bây giờ đi tới Thiện gia ăn cơm còn phải xếp hàng đặt lịch. Mỗi ngày, lão thái thái nằm không lấy tiền, phỏng chừng trong lòng cũng có chút cảm kích đại ơn đại đức của người. Nếu không, cũng không nhờ người đưa điểm tâm mà tiểu cô nương Thiện gia làm sang đây. Nô tài đang nghĩ, có nên pha cho người một ấm hồng trà lớn, sau đó mang điểm tâm đến cho người hay không.”
Quản gia quá hiểu rõ sở thích của Vinh Tín, nhìn biểu tình của hắn khi nhắc tới Thiện gia, liền biết hắn không để ý chuyện Thiện gia dựa hơi của hắn để làm ăn buôn bán.
Trên thực tế, việc này cũng không tính là dựa hơi Vinh Tín. Dù sao từ đầu tới cuối, người ta cũng không có chủ động mời Vinh Tín. Ngay từ đầu, chính là hắn tự tìm tới, sau đó những hương thân kia luôn chú ý nhất cử nhất động của hắn lại tìm tới. Chỉ có thể nói, vận khí của Thiện gia quá tốt, vừa vặn gặp phải viên quan phụ mẫu tham ăn như Vinh Tín, cũng coi như là cơ hội trời ban.
“Mau chóng đưa lên đi.”
Vinh Tín vừa nghe có điểm tâm của Thiện gia mang tới, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Lúc Thiện gia mang rau dưa nhà bếp yêu cầu đến, cũng từng mang đến một hộp điểm tâm, nói là đứa nhỏ trong nhà mày mò làm được, vị có chút lạ lẫm, thú vị, muốn mời hắn nếm thử.
Vốn dĩ, Vinh Tín không có chút hứng thú với điểm tâm mà phía dưới đưa lên, nhưng nghe nói là của tiểu cô nương Phúc Bảo đáng yêu làm, hắn liền cảm thấy có hứng thú, sai người mang điểm tâm lên.
Cái loại điểm tâm kì lạ này hắn chưa từng nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy, khác xa với những món điểm tâm truyền thống, không là quá cứng thì cũng là quá mềm. Món điểm tâm tên “bánh kem” mà Thiện gia đưa tới, vô cùng hợp ý của Vinh Tín, dày, đặc, mềm, xốp, đậm vị nhưng không ngọt gắt, đã bắt được tâm sâu như sông của Vinh Tín.
Bên trên còn có một lớp mứt trái cây đỏ rực, nhìn là đã thấy thích, hương vị cũng thật kì lạ, mứt trái cây chua chua ngọt ngọt, bao phủ bánh kem, rất xứng với hồng trà quý giá của hắn, quả thực có thể nói là tuyệt đỉnh.
Chỉ tiếc, lần trước điểm tâm Thiện gia đưa tới không tính là nhiều, tổng cộng có 5 miếng, cho thông phòng Nhữ Bích một miếng, còn lại 4 miếng, một mình Vinh Tín ăn hết. Thiện gia có truyền tới lời nhắn, nói món điểm tâm này không thể để lâu, bây giờ thời tiết nóng nực, để quá 2 ngày là hư, hơn nữa, vị cũng không ngon như lúc mới làm ra. Nếu không, Vinh Tín cũng muốn gửi về kinh thành 1 phần.
Hiện tại hắn tới huyện Bá Giang nhậm chức, ở kinh thành tuy rằng có nương tử và con trai trưởng đại diện thay cho hắn, nhưng dù sao cũng cách quá xa, nếu bản thân hắn không chủ động một chút, trong nhà nhiều con cháu như vậy, đợi kết thúc nhiệm kì 5 năm, chưa biết những trưởng bối trong nhà đã quên hắn tới tận cái xó xỉnh nào.
Nhịn xuống tiếng thở dài trong lòng, nghĩ đến món điểm tâm lần này Thiện gia đưa tới, lo lắng trong lòng Vinh Tín cũng tiêu tan, trên mặt lần nữa hiện lên ý cười.
“Thiện lão thái thái còn nhờ người truyền lời nhắn, nói là loại trái cây để làm điểm tâm này sắp hết mùa, sẽ không còn nữa, hỏi sắp tới lão gia người có rảnh hay không, bà sẽ để cháu gái nhỏ của mình dắt người đi xem hình dáng của loại quả dại đó.”
Bây giờ những hương thân chỉ một lòng muốn chạy đến Thiện gia, xem ra người Thiện gia cũng đã hưởng được chút ít lợi ích từ việc này rồi, càng hiểu rõ tầm quan trọng của việc duy trì quan hệ tốt với Huyện lệnh Vinh Tín này rồi.
Lúc này lại nhờ người truyền tin nhắn đến, Vinh Tín đồng ý thì đương nhiên sẽ là chuyện tốt, có thể để mọi người nhận thức được địa vị của Thiện gia trong lòng Huyện lệnh tân nhiệm. Mà nếu hắn không đáp ứng thì cũng không có tổn thất gì, chỉ là sau này, Thiện gia muốn làm gì cũng đều phải làm đúng chừng mực, nhất là những việc có liên quan tới Vinh Tín thì càng phải cẩn thận gấp bội.
“Sắp hết mùa?”
Vinh Tín cứ ở mãi ở huyện nha, lại nghĩ tới việc mình có chút nhớ nhung tay nghề của Tưởng bà tử, không do dự liền đồng ý.
“Tiểu cô nương sáu bảy tuổi thì thích cái gì?”
Vinh Tín thật sự rất thích tiểu cô nương Thiện gia. Tuy huynh đệ, tỷ muội trong nhà có sinh mấy đứa cháu gái, nhưng đều không hợp mắt hắn như Phúc Bảo.
Chuyến đi lần trước, hắn đem ngọc bội trên người mình tặng Phúc Bảo nhưng Phúc Bảo không lấy, người Thiện gia cũng cảm thấy ngọc bội quá quý giá, có chút sợ hãi. Cho nên, lần này tới Thiện gia, hắn quyết định sẽ mang thứ mà những tiểu cô nương ở độ tuổi như Phúc Bảo thích, nhưng lại không biết phải mang theo thứ gì.
Nghĩ đến lúc đó Phúc Bảo sẽ cười ngọt ngào với hắn, hắn còn có thể dỗ Phúc Bảo gọi hắn 1 tiếng Vinh thúc, hắn liền cảm thấy cả người thoải mái.
“Đại khái, những tiểu cô nương 6 đến 7 tuổi đều sẽ thích hồ lô ngào đường, còn có trang sức nhỏ, hoa lá lụa là xinh đẹp.”
Quản gia cũng không rõ những cô nương tuổi này thì thích thứ gì. Nuôi dạy nữ quyến, thông thường đều do tổ mẫu hoặc mẫu thân quản lý, cho nên mấy cháu gái nhà mình hắn cũng chưa từng để ý qua.
Hắn chỉ biết, cháu trai của mình tuổi này thích ăn hồ lô ngào đường, lúc đi chợ luôn quấn lấy đòi hắn mua cho, còn nữ nhân trong nhà thì đều thích trang sức xinh đẹp. Mà tiểu cô nương Thiện gia còn nhỏ tuổi, mang những trang sức vàng bạc đá quý có lẽ sẽ không thích hợp, những thứ hoa lụa tinh xảo có vẻ thỏa đáng hơn, cũng không quá vướng víu.
“Hoa lụa gì đó, để Nhữ Bích chuẩn bị đi. Còn hồ lô ngào đường, lúc chúng ta xuất phát, ngươi chuẩn bị tốt giúp ta.”
Vinh Tín cũng cảm thấy không tồi, nghe quản gia nói xong, gật đầu hài lòng.
“Con muốn đi lên núi, cha nương, con muốn đi lên núi.”
Trong sân nhà Thiện gia, một nam hài tử ăn mặc như một công tử nhà giàu có lăn lộn trên mặt đất, khóc lóc la lối om sòm. Một quý phu nhân thẹn đỏ bừng gương mặt, cảm thấy hổ thẹn vì nhà mình có một đứa con trai hành xử còn kém hơn cả mấy đứa con trai nuôi lớn ở nông thôn quê mùa, chân đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận