Nông Gia Lạc
Chương 151: Về Nhà Một Chuyến
Lại nói, hắn làm việc tốt này, cũng là do hai bên thỏa thuận với nhau, chứ không phải ngu ngốc lấy tiền đưa không cho người ta. Tiền và bông đều là những thứ thiết yếu, muốn kiếm được thì phải tự mình lao động. Như vậy, sẽ không làm người khác cảm thấy nhà họ coi tiền như rác, tiền bạc cũng như gió thổi, nên mới giúp đỡ người khác.
Mặc dù muốn làm việc tốt, nhưng Thiện Tuấn Hải không mong muốn sẽ để lại một mầm mống gây họa. Hắn không hy vọng rằng, những người trong thôn hay thôn lân cận khi gặp việc gì khó khăn, lại chỉ nghĩ tới việc xin tiền hắn.
“Được rồi, cứ theo ý con mà làm đi.”
Tưởng bà tử nghe hiểu rõ dụng ý của con trai mình, cảm thấy chủ ý này của hắn rất hay.
Mành cỏ là thứ đồ dễ bảo quản. Cho dù hiện tại không dùng thì sao này, khi có tấm mành nào hư, liền có tấm khác thay thế. Chủ yếu nhất vẫn là, Tưởng bà tử càng có tuổi lại càng dễ mềm lòng, nghĩ tới những đứa nhỏ không thể chịu đựng qua khỏi mùa đông, bà liền cảm thấy có chút không đành lòng.
Coi như là tích phúc đức cho cục cưng, không phải chỉ là chút tiền sao, nên dùng.
“Cha, nương, lão Tam, tam đệ muội!”
Ngày mùa đông, hầu như rất ít người nguyện ý rời khỏi giường sưởi ấm áp của nhà mình để ra khỏi cửa, nhưng Tưởng bà tử lại phảng phất nghe được tiếng gọi của con dâu trưởng. Đối phương không phải là nên ở huyện thành sao? Bây giờ, con đường chính từ huyện thành vào thôn hình như đã bị tuyết đọng làm cho tắc nghẽn, xe ngựa, xe bò không cách nào vào được. Nếu mà dựa vào hai cái chân mà đến, hẳn là không dễ dàng gì.
Tưởng bà tử nghĩ thầm, con dâu mình chính là loại người không đạt được lợi ích cho bản thân thì không làm, đặc biệt là nàng ta còn rất yêu quý thân thể của bản thân, không thể nào đang ở thời tiết khủng khiếp như thế này mà lại về nông thôn cả.
Nhưng thật sự lúc này bà không hề nghe nhầm, tiếng gọi bên ngoài càng lúc càng to, cửa lớn bị gõ rung ầm ầm.
“Hình như là đại tẩu!”
Tô Tương nói xong liền bước xuống giường, đi ra mở cửa.
“Nàng ngồi đó đi, trời lạnh như thế, nhiễm lạnh lại khổ.” Thiện Tuấn Hải yêu thương nương tử như vậy, làm sao nỡ để nương tử của mình trời đông lạnh ngắt đi ra mở cửa cho đại tẩu chứ? Bên ngoài trời lạnh như vậy, trong phòng thì ấm áp, vừa nóng vừa lạnh như thế, nhất định sẽ tổn hại thân thể.
“Đông chết ta mất! Tam đệ muội, ngươi có xiêm y sạch sẽ không? Quần và giày của ta đều ướt cả rồi.”
Lúc vào nhà, sắc mặt Lữ Tú Cúc có chút trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy. Ống quần với giày của nàng đã sớm bị tuyết tan thấm vào ướt đẫm. Hai cái chân bên dưới di chuyển một cách máy móc, dường như đã bị đông cứng.
Ở trong nhà lâu như vậy, nàng không hề biết con đường từ huyện thành đến thôn Bình Liễu đã bị tuyết bao trùm như vậy. Nếu sớm biết như thế, nàng sẽ chờ thời tiết ấm áp hơn rồi mới tới đây, cũng sẽ không đến mức phải thê thảm thế này.
“Sao mà lại đông lạnh thành thế này?”
Tưởng bà tử kinh ngạc, một bên bảo con dâu út Tô Tương đi lấy mấy bộ xiêm y sạch sẽ, một bên bảo con trai út cùng lão gia đi sang phòng bên cạnh để tránh mặt, quần áo trên người con dâu trưởng ướt đẫm, nam nhân không tiện ở lại đây.
“Ngươi xem ngươi đi, thời tiết như vậy mà lại còn tới đây. Có chuyện gì không thể chờ thời tiết ấm áp rồi hẳn về nhà nói sao?”
Tưởng bà tử nhìn bộ dạng thê thảm của con dâu trưởng, có chút không nói nên lời trách mắng nàng. Bà cùng Tô Tương giúp đỡ Lữ Tú Cúc khó khăn thay quần áo, còn Phúc Bảo thì đi vào nhà bếp. Từ đầu mùa đông, bếp trong nhà vẫn luôn đun sẵn nước nóng. Nàng pha nước nóng và nước lạnh đến nhiệt độ vừa phải, sau đó bưng chậu nước vào trong nhà chính.
Lúc này, hai đùi của Lữ Tú Cúc đã đông lạnh như củ cải đỏ. Cũng may lúc nàng ra cửa có mặc đồ giữ ấm, trừ quần bông bên ngoài, còn mặc thêm mấy cái quần ở trong. Quần bông đã bị ướt hoàn toàn, vải bông hút nước, trở nên nặng trĩu, mà cái quần bên trong vẫn còn khô ráo. Cũng nhờ vậy, hai đùi của nàng mới không bị tổn thương do giá rét.
“Thời tiết này cũng thật là lạnh quá đi. Nương, ai da, người nhẹ tay chút!”
Lữ Tú Cúc cảm thấy mình thật đáng thương. Nàng không nghĩ mùa đông năm nay lại lạnh như vậy, tuyết đọng dày như thế.
“Việc này có thể nhẹ tay được sao? Nếu không giúp ngươi xoa thông huyết mạch, cái chân này của ngươi nhất định sẽ đông cứng lại, rồi ngứa chết ngươi à?” Tưởng bà tử trừng mắt liếc nàng một cái, tay vẫn không ngừng xoa bóp. Bà dùng bàn tay có vẻ thô ráp, khô ráo của mình, với lực đạo vừa phải, xoa bóp hai cẳng chân sưng đỏ của Lữ Tú Cúc.
Đợi đến khi chân của Lữ Tú Cúc dần dần mềm ra, có độ ấm, Tưởng bà tử mới cho phép nàng đặt chân vào chậu nước mà Phúc Bảo vừa pha. Độ ấm vừa phải, làm Lữ Tú Cúc thở hắt ra.
Đợi ngâm chân xong, thay quần áo sạch sẽ của Tô Tương, Lữ Tú Cúc nhanh chóng nhảy lên giường. Trong phòng đầy đủ than lửa, giường sưởi ấm áp, Lữ Tú Cúc liền có cảm giác mình đã sống lại.
Bên này, Tô Tương ôm quần áo Lữ Tú Cúc đã thay, mang ra bên ngoài, mà cuối cùng, Thiện Tuấn Hải cùng Thiện lão gia cũng có thể quay trở lại phòng.
“Đại tẩu, sao hôm nay tự nhiên người lại đến đây thế?” Thiện Tuấn Hải nghĩ, không có việc gì gấp, đại tẩu cũng sẽ không đến đây vào lúc thời tiết như thế này.
“Lần này ta tới, đúng là có chuyện quan trọng.” Lữ Tú Cúc nhìn gương mặt ngây thơ mờ mịt, còn có nét trẻ con của tiểu yêu tinh, lời nói vừa đến bên miệng, không biết vì sao lại không thốt ra được.
Nàng biết, có lẽ vì trước đó cháu trai lớn chết non, cho nên đại tẩu của nàng cực kì yêu thương đứa con trai nhỏ này. Hơn nữa, xác thật đứa nhỏ Tam Lang kia cũng có thiên phú đọc sách, nên tính tình của đứa trẻ này có chút kiêu căng, cho dù là đối với họ hàng thân thiết như nàng, hắn vẫn có chút hất cằm kiêu ngạo.
Lữ Tú Cúc để tay lên ngực tự hỏi, nếu nàng có con gái, chắc chắn sẽ không gả con gái mình cho nam nhân giống cháu trai nàng. Bởi vì tính tình đối phương quá kiêu ngạo, lại có chút thực dụng, so đo lợi ích. Còn bởi vì đọc sách, nên khinh thường nhà nông, khinh thường thương nhân. Mà vô tình, Phúc Bảo đều dính tới hai tầng này.
Trong lòng nàng hiểu rõ, đại tẩu vì sao lại nhìn trúng Phúc bảo, muốn Phúc Bảo trở thành con dâu nàng ta. Bây giờ, cháu trai của nàng còn chưa có tiền đồ gì hết, nhưng nếu hắn nắm bắt được cơ hội để trèo lên cao, Phúc Bảo trong mắt hắn chính là nương tử xuất thân ở tầng lớp không được “xuất sắc”, có thể sẽ trở thành nhân vật “người vợ tào khang chướng mắt” trong các vở kịch.
Chưa nói đến việc đứa cháu trai này là một phu quân không đáng tin, Lữ Tú Cúc cảm thấy, chỉ với sự coi trọng của đại tẩu nàng đối với Tam Lang, thì nương tử của Tam Lang sẽ không dễ dàng gì.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu không phải Lữ Phù Dung là cháu gái ruột thịt của Lữ Tú Cúc, nàng nhất định sẽ không đối tốt với con dâu này như vậy. Dù sao, chuyện hành hạ con dâu cũng là việc yêu thích của đa số các bà mẹ chồng trên đời này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận