Nông Gia Lạc
Chương 76: Người Phụng Dưỡng
Mấy ngày nay đã phiền não về chuyện phân gia cho 3 đứa con trai, tâm trạng Tưởng bà tử không tốt. Là lão nương của 3 đứa, bây giờ phân gia, bà đương nhiên nghĩ thật tốt xem sẽ để đứa con nào phụ trách nuôi dưỡng vợ chồng già bà. Nhưng cho dù là ai, thì cũng sẽ tách ra khỏi nhà của 2 đứa còn lại, cùng gia đình nhỏ của đứa con trai đó hợp thành người một nhà.
Chỉ có người làm mẹ mới hiểu được cái cảm giác này. Theo lý mà nói, Tưởng bà tử cũng không phải loại mẹ chồng thích nhúng tay vào việc riêng của con cái, con trai với con dâu tình cảm tốt cũng sẽ không ghen tị, sẽ không xen vào phá hoại. Nhưng hiện tại không như thế, con trai bà thật sự đã trưởng thành, từ giờ về sau, người làm mẹ như bà không thể lo lắng cho quãng đời còn lại của chúng nữa, trong lòng bà vô cùng hụt hẫng.
Mấy ngày này, không đêm nào bà ngủ ngon giấc. Ở trên giường lăn qua lăn lại, trong lòng bà hiểu rõ, phu quân cũng suy nghĩ như mình. Trong chuyện này, bà khó chịu, phu quân cũng chẳng tốt hơn là bao.
Vận khí của Lữ Tú Cúc không tốt lắm, vừa mở miệng nói đã chọc ngay vào chỗ ngứa của Tưởng bà tử, khiến cho bà lão tức giận.
“Nãi nãi, ý của nương không phải là thế.”
Thiện Phúc Tông vội vàng giảng hòa. Đợi tới tháng 4 năm sau, hắn sẽ tham gia kì khảo nghiệm được tổ chức 3 năm một lần ở trường học, hắn muốn thi đậu tú tài để đạt được công danh.
Thực ra, đợt trước hắn đã tham dự một lần khoa khảo, tiếc là đã rớt, chỉ lấy được danh hiệu đồng sinh. Nhưng khi đó, tuổi của hắn nhỏ hơn hiện tại, có thể lấy được đồng sinh đã là thành tích không tệ.
Lần thi này, Thiện Phúc Tông đã dốc sức học tập trong trường học ở huyện Thanh Sơn, hắn cảm thấy có phần nắm chắc hơn, ngay cả sư trưởng phụ trách giảng dạy hắn cũng cảm thấy hắn có khả năng sẽ đạt được kết quả cao. Bởi vậy, cả nhà, đặc biệt là Lữ Tú Cúc đều hy vọng vào kỳ thi diễn ra vào mùa xuân sang năm, một lòng mong mỏi con trai chỉ cần chú tâm vào đọc sách, không phải quan tâm đến những việc gì khác.
Thiện Phúc Tông cũng hiểu rõ, trong nhà, gia nãi cũng kì vọng ở hắn rất nhiều. Dù sao, trong nhà có một tú tài chính là một việc làm rạng danh dòng họ, là chuyện lớn thay đổi cả vị thế của gia tộc. Nếu không phải trong nhà có chuyện thật sự quan trọng, tuyệt đối sẽ không gọi hắn về gấp như vậy, ngay cả nhị đường đệ và tam đường đệ đang học ở trên trấn cũng bị gọi về.
Cho nên, câu mà nương hắn vừa nói, có thể thực sự đã phạm phải điều kiêng kị gì đó.
Có cháu trai trưởng Thiện Phúc Tông mở miệng ra nói đỡ, Tưởng bà tử trừng mắt nhìn con dâu trưởng đang run sợ, không làm khó chuyện này nữa.
“Lần này ta và nương các con gọi các con trở về, là muốn cùng các con bàn bạc một chút về chuyện phân gia, cùng với việc, phòng nào sẽ ở chung để chăm sóc phụng dưỡng cho hai vợ chồng chúng ta.”
Đối với thái độ kì lạ mấy ngày nay của cha mẹ, hai vợ chồng Thiện Tuấn Hải đã sớm có suy đoán. Bởi vậy, khi nghe cha công bố chuyện phân gia, trong lòng càng thêm khẳng định, cũng không có quá nhiều ngạc nhiên.
Đại phòng với nhị phòng thì không như thế. Thiện Tuấn Hà và Vương Xuân Hoa của nhị phòng căn bản là không tưởng tượng ra được việc này. Còn Thiện Tuấn Sơn với Lữ Tú Cúc thì ở xa, trong nhà có chuyện gì xảy ra, căn bản là không nằm trong phạm vi của bọn họ. Giờ đột nhiên nhắc tới chuyện phân gia, họ có chút hoang mang, không thể lý giải.
Trong nhà, cha nương vẫn đang sống tốt, còn có 3 người đèn sách chờ ngày thi cử, tất cả đều đang êm đẹp, không phát sinh chuyện lớn gì, tại sao tự nhiên lại muốn phân gia?
“Phụ mẫu tại, bất phân gia, cha, nương, sao hai người lại đột nhiên nghĩ tới chuyện phân gia ạ?”
Thiện Tuấn Sơn mờ mịt nhìn thoáng qua nhà tam đệ phía đối diện, nghi ngờ không biết có phải nhà tam đệ ở sau lưng xúi giục hay không.
“Đừng nhìn đệ đệ con, chuyện này là ta và nương các con tự mình quyết định.” Từ mấy năm trước, sau khi con trai trưởng được Thiện lão gia coi trọng nhất làm ra việc mù quáng như vậy, vị trí của hắn trong lòng Thiện lão gia đã giảm đi không ít. Nhưng vì hắn là trưởng tử, nên ban đầu khi nghĩ tới chuyện phân gia, Thiện lão gia vẫn có ý định sẽ đến ở cùng con trai trưởng. Nhưng sau khi nghe Tưởng bà tử phân tích, Thiện lão gia lại có chút lo lắng.
Thứ nhất, bởi vì chuyện liên quan đến Lư An Nương nên trong lòng con trai trưởng vẫn tồn tại khúc mắc với bọn họ. Nếu để lão đại phụng dưỡng, tương đương với việc, sau này, khi vợ chồng bọn họ già rồi, hành động không tiện, thì không khác gì đặt tính mạng của mình vào tay hai vợ chồng lão đại.
Lão đại thì oán trách bọn họ, nương tử của lão đại thì keo kiệt, nhỏ nhen, cuộc sống lúc về già của vợ chồng Thiện lão chưa chắc sẽ mỹ mãn.
Không phải hai vợ chồng họ nghĩ xấu cho con trai với con dâu trưởng, mà trước giường bệnh không có hiếu tử, bọn họ làm sao biết lúc tuổi già, mình có bệnh tật gì hay không? Băn khoăn như vậy, đương nhiên sẽ chọn một người hiếu thuận hơn, ít nhất là tận tâm phụng dưỡng bọn họ.
Tiếp theo, nếu sống chung với nhà lão đại, vấn đề lớn nhất chính là nhà lão đại đều sống ở huyện thành, chắc chắn sẽ không muốn quay về nông thôn. Mà hai người già bọn họ lại chỉ quen lối sống ở nông thôn, đột nhiên thay đổi nơi ở, chưa chắc sẽ thích ứng được.
Trừ lão đại Thiện Tuấn Sơn, thì lão nhị Thiện Tuấn Hà cũng không phải lựa chọn tốt.
Đứa con này nghe lời, hiếu thuận nhất, nhưng hắn lại có một nương tử hồ đồ,. Trong nhà, Tưởng bà tử chướng mắt nhất là Vương Xuân Hoa, để bà cùng nàng dâu này sống chung với nhau, có thể khiến bà giảm thọ 10 năm.
Cuối cùng chính là Thiện Tuấn Hải, đây là đứa con mà cả hai vợ chồng già đều thương yêu. Đứa con này giỏi nhất là dỗ ngọt khiến người ta vui vẻ, tâm địa cũng hiền lành, hơn nữa, con dâu út Tô Tương là cháu gái phía bên ngoại của Tưởng bà tử, có mối quan hệ thế này, hiển nhiên trong việc chăm sóc, con dâu út so với hai nàng dâu còn lại càng thêm thân thiết.
Mà quan trọng nhất, Tưởng bà tử dạt dào tình cảm với cục cưng nhỏ của bà, làm sao bà có thể sống xa Phúc Bảo được chứ.
Thiện lão gia bị Tưởng bà tử thuyết phục, dù sao trong thôn cũng không phải không có cặp vợ chồng nào không sống chung với con trưởng, mà sống chung với con út.
Chỉ là, ông vẫn muốn suy nghĩ thật kĩ. Nếu không phải là bất đắc dĩ, ông vẫn muốn sống chung với con trai trưởng. Dù sao con trưởng, cháu đích tôn mới là những người danh chính ngôn thuận kế thừa Thiện gia.
Đến lúc đó, trong nhà cũng có công việc kinh doanh, là trưởng tử, cũng là người phụ trách phụng dưỡng cha nương, so ra, con đương nhiên sẽ chiếm phần lớn.”
Thiện lão gia lấy tẩu thuốc ra khỏi miệng, trầm giọng hỏi con trai trưởng Thiện Tuấn Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận