Nông Gia Lạc

Chương 169: Dựa Vào Ý Trời

Nhưng tuyệt đối không phải hiện tại. Chưa nói tới việc bọn họ phải làm xe đẩy tay để che chắn cho Lan Nương, chỉ nói tới việc mang mẹ con Lan Nương trở về, như vậy đã tốn của họ thêm không ít thời gian quay về, nếu lại kéo dài thêm vì Lý gia, rất có khả năng sẽ gặp những lưu dân ra ngoài kiếm ăn, mà với tình trạng hiện tại của Lan Nương và đứa nhỏ, chính là không thể chịu đựng thêm bất cứ sóng gió nào.
“Tiện nghi cho bọn họ quá!”
Thiện Phúc Tài đập mạnh cái xẻng vào bức tường bên cạnh, bức tường gạch xám lập tức thủng 1 lỗ. Nếu không phải tam thúc khuyên bảo, hắn nhất định sẽ tới Lý gia, không những phải cướp lại đống lương thực bị đám người Lý gia cướp đi, mà hắn còn phải đánh cho đám người Lý gia đó 1 trận, bất kể nam hay nữ đều đáng chịu một trận đòn, chỉ cần những kẻ đó có tham gia cướp lương thực của tỷ tỷ hắn. Nếu không khiến bọn chúng phải đau đớn như tỷ tỷ, Thiện Phúc Tài sẽ cảm thấy quá tiện nghi cho những kẻ đó.
“Sau này, người nhà của Lý Hồng Nhị ta chỉ có Lan Nương và con của chúng ta. Những người đó, đã không còn liên quan gì đến ta nữa!”
Lý Hồng Nhị nắm tay nương tử, nhìn con trai gầy yếu, thằng bé dường như còn không bằng hai nắm tay của hắn, hắn cảm thấy vô cùng thống khổ, kiên định nói. Sau chuyện kinh khủng lần này, hắn đối với bên kia đã hoàn toàn hết hy vọng.
Lan Nương biết phu quân đau lòng, nếu không phải vì triệt để thất vọng, đau tới mức nào mới có thể nói ra lời đoạn tuyệt với cha mẹ như vậy chứ. Cha và tam thúc yêu thương nàng, cảm thấy nàng thật sự đáng thương, nhưng nàng cũng đau lòng phu quân mình, chuyện này hắn làm sao có thể vô can. Nhất là mấy ngày nay, trong tình cảnh gian nan này, phu quân vẫn luôn cẩn thận săn sóc, càng khiến cho Lan Nương cảm thấy tổ mẫu không có nhìn lầm, giúp nàng chọn được một nam nhân có thể phó thác cả đời.
Nàng chỉ cảm thấy thực sự có lỗi với con trai, Lan Nương dịch chuyển khóe mắt, nhìn con trai nho nhỏ bên cạnh, vô cùng u sầu.
Nhìn cháu gái họ thứ hai bên này lộn xộn, hỗn loạn, trong lòng Thiện Tuấn Hải càng cảm thấy ý nghĩ để con gái ở nhà thêm vài năm, giúp nàng chọn lựa thật kĩ càng một vị hôn phu, chính là lựa chọn cực kỳ chính xác.
Cháu rể thứ hai này là do nương của hắn chọn lựa kĩ càng. Lúc trước, khi nhìn trúng hắn, cha mẹ Lý gia mặc dù có chút bất công, nhưng từ nhỏ đến lớn lại chưa từng biểu hiện vì hai đứa con còn lại mà không màng đến sống chết của lão nhị này. Còn Lý Hồng Nhị, nhìn thì có vẻ khôn khéo, nhưng lại hồ đồ không sớm phòng bị cha mẹ bất công của mình, không bảo vệ được vợ con, điểm này làm Thiện Tuấn Hải vô cùng chướng mắt.
Nói cách khác, ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng vẫn tìm cho cháu gái thứ hai một cái hố lửa đã tắt, mặc dù không có lửa làm người ta đau đớn, nhưng cũng không làm cho người ta dễ chịu.
Nghĩ tới sau này nếu bảo bối tâm can của mình gặp phải tình huống như vậy, Thiện Tuấn Hải liền cồn cào trong lòng.
Người con rể tương lai được chọn, nhất định phải thông qua tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm của hắn. Còn có cha mẹ, huynh đệ trong nhà con rể, họ hàng cô bác gần xa phiền toái trong nhà, cũng phải trải qua sàng lọc tuyển chọn. Ai mà biết được, trong số bọn họ có thể có người làm ra những việc súc sinh như Lý gia hay không.
Thiện Tuấn Hải chỉ huy nhị ca và cháu rể giúp đỡ, còn mình và Nghiêm Khôn thì dùng 1 ít nguyên vật liệu trong nhà để làm ra một tấm ván gỗ có thể ngồi, mà suy nghĩ trong đầu vẫn không hề đứt đoạn.
Dù sao trong lòng hắn hiện tại, họ hàng thân thích đều mang ý nghĩa phiền toái, Thiện Tuấn Hải cực đoan nghĩ tới, chi bằng hắn kiếm cho con gái hắn một chàng rể không cha không mẹ. Sau này, con gái cũng không cần phải gả chồng, cả đời đều ở nhà, có hắn quan tâm chú ý, con rể sẽ không dám đối xử không tốt với con gái hắn.
Nhưng mà tìm một người không cha, không mẹ, Thiện Tuấn Hải cảm thấy thật sự là bạc đãi con gái của hắn.
“Hắt xì !”
Nghiêm Khôn xoa xoa cái mũi, hôm qua hắn đã uống canh gừng đường đỏ mà Phúc Bảo nấu, như thế nào lại cảm thấy mình sắp bị nhiễm phong hàn?
Một đám nam nhân thanh niên trai tráng động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã đóng xong một cái xe ván gỗ đơn giản. Mấy người bọn họ đem những chăm đệm quần áo trong nhà có thể sử dụng được, đặt hết lên xe đẩy, sau đó bế Lan Nương đặt vào trong xe, dùng hai cái chăn bông dày nhất bọc thật kín nàng lại.
Đứa nhỏ được Lan Nương ôm trong lồng ngực. Đứa nhỏ nhăn nhúm yếu đuối, tiếng khóc không khác gì tiếng mèo kêu, trong chốc lát đã ngủ.
Trong nhà không có đồ vật gì quý giá, Lý Hồng Nhị mang túi lương thực chỉ còn hơn một nửa, cùng ít tiền bạc còn sót lại trong nhà, đi theo đám người của cha vợ rời đi.
Ra đường lớn ngoài trấn, nhất định phải đi qua tiệm mỳ Hoàng Dương của Lý gia. Lúc đám người Thiện Tuấn Hà vùi đầu đẩy xe về phía trước, Thiện Tuấn Hải đã lén lút bước lùi về sau, sau đó dùng tốc độ nhanh như chớp, đem mấy mảnh vụn than củi của nhà Lý Hồng Nhị đã đốt còn sót lại, viết vài dòng lên tấm ván gỗ đặt ở ngoài cửa tiệm mỳ Lý gia.
“Nhà ta có lương thực”.
“Nhà ta có rất nhiều lương thực”.
“Bột mỳ nhà ta ăn không hết”.
“Cơm khô với thịt nhà ta ăn muốn ngán”.
Mấy chữ trên mấy tấm gỗ đều rất chính xác, những chữ này đều là do lúc con trai dạy cho gái gái học, Thiện Tuấn Hải học ké.
Hắn tự nhận mình không phải người tốt, trời sinh tính tình keo kiệt, có thù tất báo. Không có đạo lý nào mà Lý gia khi dễ người Thiện gia, mà hắn lại có thể tha cho bọn họ, chẳng qua là vì tạm thời hắn không thể ra tay, nên chỉ có thể để mặc họ.
Không phải là do những kẻ đó cướp đồ của cháu gái họ của hắn sao? Cả nhà họ hàng thân thích mà lại thờ ơ đứng nhìn cháu gái hắn sinh non. Nếu đã như vậy, hắn sẽ để cho họ nếm thử chút mùi vị của người bị cướp.
Còn những kẻ kia có thể chịu đựng kiếp này hay không, mọi chuyện đều dựa vào ý trời. Có lẽ vận khí của bọn chúng tốt, bởi vì người biết chữ cũng không nhiều lắm, hoặc tấm gỗ có thể bị bọn chúng phát hiện mà xử lý, thì vẫn có thể tránh được một kiếp, đến lúc đó, chờ hắn rảnh tay, sẽ lại nghĩ cách để đối phó với bọn chúng. Còn nếu như những kẻ kia không may mắn như vậy, ông trời cũng cảm thấy nên để bọn chúng nếm thử cảm giác tuyệt vọng mà cháu gái với cháu rể đã trải qua, như vậy thì thực xin lỗi, đây cũng là bọn chúng tự làm tự chịu, ác giả ác báo mà thôi.
Tay chân nhanh nhẹn làm xong mọi việc, Thiện Tuấn Hải nhanh chóng đuổi kịp đám người đi đằng trước.
Trong lòng hắn nghĩ, có một người cha thông minh như hắn, sau này chắc chắn Phúc Bảo bé bỏng không cần phải lo lắng bị người ta khi dễ. Cho nên phải nói, hôn phu không đáng tin cậy, đối với Phúc Bảo tốt nhất chính là người cha hắn đây này!
“Mọi người về rồi!”
Phúc Bảo vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài sân, lúc cả đám người Thiện Tuấn Hải kéo xe đẩy tay trở về, Phúc Bảo là người đầu tiên phát hiện. Trước khi cha nàng gọi người ra giúp, nàng đã vội vàng mở cửa chạy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận