Nông Gia Lạc

Chương 150: Tích Đức

“Hắt xì !”
Đang yên lành, tự dưng Phúc Bảo hắt hơi liền mấy cái. Thịt Ba Chỉ đang ngủ đông bên cạnh, cũng bị sợ mà mở đôi mắt nhập nhèm, từ từ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Phúc Bảo không biết tuổi thọ của sóc chuột kéo dài bao lâu, nhưng từ mùa đông năm trước, có thể nhìn thấy tinh thần, trạng thái của Thịt Ba Chỉ đang dần đi xuống. Da lông cũng không còn sáng bóng như trước, ăn uống thứ gì cũng không còn tốt như trước kia. Khi đó Phúc Bảo liền ý thức được, có khả năng Thịt Ba Chỉ đã già. Nói không chừng, thời gian bọn họ chia lìa đã sắp tới.
Điều không tốt nhất khi nuôi dưỡng động vật chính là điểm này. Ở chung, gần gũi nhau cũng gần mười năm, Phúc Bảo đã sớm coi Thịt Ba Chỉ như người thân. Bây giờ, nàng chỉ có thể tự an ủi bản thân mình, được ngày nào hay ngày đó, quý trọng từng phút, từng giây còn lại bên cạnh Thịt Ba Chỉ.
“Không có việc gì, Ba Chỉ ngoan, ngươi ngủ tiếp đi.”
Phúc Bảo đặt Thịt Ba Chỉ vào ổ bông, che đậy kín mít, đảm bảo Thịt Ba Chỉ không bị lạnh, sau đó vuốt vuốt nhẹ vào lưng, ru nó ngủ.
Không biết Thịt Ba Chỉ có nghe hiểu những gì Phúc Bảo nói hay không, từ từ cọ cọ vào tay của Phúc Bảo, sau đó nằm vào ổ của mình, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon.
“Mùa đông năm nay thật là lạnh!”
Tưởng bà tử đang cùng con trai và con dâu nói chuyện về thời tiết, thấy Phúc Bảo từ trong phòng đi ra, nhịn không được, dặn dò một câu: “Cục cưng, con về phòng mặc thêm quần áo vào đi, tuyệt đối đừng để bị lạnh cóng.”
Lò sưởi của Thiện gia luôn được đốt, cho nên nhiệt độ trong phòng luôn ấm hơn ở bên ngoài. Lúc sửa sang lại nhà cũ, vì cân nhắc tới việc mùa đông cả nhà sẽ tụ tập lại nói chuyện phiếm, nên đã đặt một cái giường sưởi thật dài ở nhà chính. Giường sưởi này thông với nhà bếp, mà bởi vì trời rất lạnh, trong phòng bếp lúc nào cũng nấu nước nóng, cho nên từ sáng đến tối, giường sưởi đều ấm. Ngồi lên trên đó, cả người đều trở nên ấm áp.
Đối với nam nhân tràn trề khí huyết như Thiện Tuấn Hải, lúc ở nhà, cũng sẽ không cảm thấy lạnh nếu chỉ mặc một hai bộ quần áo mỏng. Nhưng Phúc Bảo thì khác, nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương. Tưởng bà tử biết rằng, nếu như nữ nhân bị lạnh, thì nửa đời sau sẽ phải chịu nhiều khổ sở.
“Nãi nãi, con có mặc áo lót bên trong, không lạnh chút nào hết.”
Phúc Bảo kéo kéo cổ áo, để lão thái thái nhìn thấy phía trong áo khoác mình đang mặc, là áo ấm lông thỏ cộc tay. Sau đó lưu loát cởi giày ra, ngồi lên giường sưởi trong nhà chính, gia nhập cuộc nói chuyện của cả nhà.
Tưởng bà tử nắn nắn tay của cháu gái, xác định được bàn tay nhỏ của nàng ấm áp, mới yên lòng, “Lão gia, ông xê qua chút đi.”
Bà đẩy đẩy Thiện lão gia bên cạnh, ý bảo đối phương ngồi dịch vào trong một chút, chừa ra một khoảng trống bên cạnh bà, để cháu gái bảo bối ngồi xuống.
“Lúc nãy nói tới đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, nói tới chuyện thời tiết năm nay vô cùng kì lạ.” Tưởng bà tử ôm cháu gái thơm tho mềm mại bên cạnh, rồi tiếp tục câu chuyện.
Mùa đông năm trước tuy lạnh, nhưng lại không lạnh bằng năm nay, khiến người ta không chỉnh giường sưởi thì không thể ngủ được. Nhất là mấy ngày cận tết, lại còn có cả tuyết rơi. Trên đường, tuyết đọng tới tận bắp chân. Cũng bởi vì như vậy, nên mấy hôm nay, tiệm ăn trong nhà trở nên vắng khách, một ngày không thu hồi được bao nhiêu.
“Ai nói không phải chứ, con nghe đại tẩu con nói, năm nay, thôn bên cạnh có rất nhiều người chết cóng.” Tô Tương vừa lột một quả hạch đã nướng thơm đưa cho con gái, vừa gật đầu nói.
Thôn bọn họ vẫn là may mắn hơn chút. Bởi vì mấy năm này kiếm được nhiều tiền, thời tiết mùa đông năm nay lại đặc biệt lạnh, nên những người đó cũng không tiếc tiền mua than sưởi ấm. Hơn nữa, còn nhặt thêm củi khô từ trong núi, thời tiết cho dù lạnh, thì vẫn tốt hơn so với trước đây.
Nhưng những vùng lân cận thì không được như thế. Đa số đều là những gia đình miễn cưỡng lắm mới đủ cơm no áo ấm, căn bản không có dư tiền để mua than với lò sưởi. Đến cả áo bông trên người, chăn bông trên giường, đều là những thứ đã cũ, dùng từ năm này qua năm khác, sợi bông cũng đã trở nên thô cứng, làm gì còn tác dụng sưởi ấm.
Từ xưa đến nay, mùa đông chưa bao giờ lạnh như thế, ban ngày trời vẫn còn ấm, chờ đến buổi tối, cả nhà liền trèo hết lên một cái giường, cùng đắp chung một cái chăn bông, tốt xấu gì cũng có thể chịu đựng qua mùa đông. Nhưng mùa đông năm nay lạnh như vậy, cách trên đã không còn chút tác dụng nào.
Gần đây, thường xuyên phải nghe tin dữ truyền đến, đa số đều là những người già cao tuổi và con nít tuổi còn nhỏ, không thể chống cự lại cái lạnh, nên không thể qua khỏi mùa đông. Tuy tạm thời trong thôn Bình Liễu vẫn chưa xuất hiện trường hợp nào như vậy, nhưng trong thôn có không ít những cô nương từ thôn khác gả tới, hoặc là có con gái gả đi thôn khác, đều có quan hệ họ hàng, nên cũng không tránh khỏi có chút đau buồn.
“Lúc trước, chưa kịp dọn dẹp tuyết đọng trên mái nhà, cho nên có một ít rơi xuống, khiến cho gà vịt bên trong chết một đám. Con có nhờ biểu ca dọn sạch tuyết trên nóc, sau đó nhờ những người đan lát trong thôn và các thôn lân cận đan một ít mành cỏ để che chắn chuồng trại. Người sợ lạnh, heo, dê, gà, vịt cũng sợ lạnh. Nếu không sớm chuẩn bị, chỉ sợ mùa đông năm nay, chỗ trang trại chăn nuôi sẽ tổn thất không ít.”
Nữ nhân đều sống thiên về tình cảm. Thiện Tuấn Hải thấy lão nương, nương tử và con gái mình sắc mặt không tốt khi nghe tin thôn bên cạnh có người không chịu được mùa đông giá rét mà qua đời, liền nhanh chóng mở miệng nói ra kế hoạch của mình.
“Dù nhờ người ta đan mành cỏ, nhưng chúng ta cũng không chiếm lợi của bọn họ, sẽ để bọn họ tự chọn, muốn lấy tiền hay lấy bông. Năm nay, đồng ruộng nhà mình thu được không ít bông. Như vậy, một cái mành dài 1 trượng, rộng 1 trượng, chúng ta sẽ đưa cho bọn họ 1 cân bông hoặc là 30 quan tiền.”
Đa số nữ nhân trong thôn đều biết đan mành, dệt chiếu, mà Thiện gia lại còn cung cấp nguyên vật liệu. Hiện tại đang là tháng chạp, rét đậm, ngoài đồng cũng không có nhiều việc phải xử lý, cho nên một nữ nhân một ngày ít nhất có thể đan một cái mành dài 1 trượng, rộng 1 trượng, người nào nhanh tay nhanh chân thậm chí có thể đan được nhiều hơn.
Đối với nữ nhân, vào thời điểm nông nhàn, hầu như không làm được gì ra tiền, thì công việc này cũng giống như việc ngồi không mà lại hái ra tiền.
Chủ ý này của Thiện Tuấn Hải chẳng qua cũng là vì muốn giúp đỡ những gia đình khó khăn, khó có thể qua được mùa đông. Bọn họ có thể dựa vào sức lao động của mình để đổi lấy vật dụng mùa đông. Nếu mà chọn lấy bông, một nữ nhân đan được 7 đến 8 tấm mành, thì có thể đổi được 7 đến 8 cân bông để làm chăn mới. Nếu như chọn tiền, số tiền kiếm được cũng đủ để họ đi mua một ít than, tuy không phải là loại tốt nhất, nhưng vẫn đủ để sưởi ấm cho cả nhà.
Trên thực tế, Thiện gia thật sự không thiếu mấy tấm mành cỏ này. Dù sao, mùa đông những năm qua đều cần mành chiếu để che đậy chắc chắn cửa thông gió của chuồng trại gia súc. Tuy những cái mành đó có chút cũ, nhưng vẫn có thể dùng được cho năm nay. Hắn làm như vậy, chẳng phải vì xem tiền như rác, mà đơn thuần là để giúp đỡ những người khác thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận