Nông Gia Lạc
Chương 139: Lẩu Dê
“Đây mới đúng là thịt dê chính tông của Thiện gia!”
Vì đón tiếp đứa con trai này, Vinh Tín đặc biệt báo tin cho Thiện gia, bảo họ giết thịt một con dê, chuẩn bị cho ngày hôm nay làm một bữa thịt dê.
Nước canh là dùng xương dê nấu trước một ngày. Cũng không biết Thiện gia nuôi dê như thế nào, mà cho dù chế biến như thế nào thì thịt dê cũng không có vị tanh, trái lại, vô cùng tươi ngon. Xương dê dùng để nấu canh xương hầm, hương vị lan tỏa khắp nơi, chỉ ngửi thấy thôi cũng đủ khiến người ta muốn thưởng thức ngay lập tức.
Về phần thịt dê, bởi vì thời tiết lạnh, chỉ qua một buổi tối, đã bị đông cứng. Đầu bếp trong phủ liền thái mỏng thịt dê thành từng lát, để đầy ba mâm, đến khi ăn chỉ cần nhúng vào nồi nước nóng hổi, chẹp... hương vị kia!
Ngoài những món đó, đầu bếp còn tận dụng triệt để các bộ phận khác của dê, làm một cái chân dê nướng. Nhờ trước đó ướp chân dê với đủ loại gia vị, nên lúc nướng xong, hương thơm không ngừng tỏa ra, mùi vị cay thơm thấm vào từng khoang mũi.
Còn có thịt dê kho tàu, thơm mùi hạt mè, bên trong, củ cải đã được hầm rục, thấm đẫm tinh hoa của nồi nước dùng.
Trên bàn còn rất nhiều rau dưa tươi ngon cùng với nấm dại, muốn ăn cái gì, thì cho vào nồi cái đó. Món ăn tươi ngon, mới mẻ, ăn vào một miếng, tất cả mệt mỏi đều tiêu tan.
Vinh Ưng không thể ăn cay, nhưng hôm nay thịt dê lại vô cùng tươi ngon, làm cho hắn bỏ qua cái độ cay này, ăn một hơi hết nửa nồi, để lại trước mặt không ít xương.
Nhan sắc hắn vốn đã kiều diễm, giờ phút này, đôi môi đỏ bừng, khiến hắn càng thêm diễm lệ, giống như là một đóa hoa mẫu đơn phú quý.
Vinh Tín nhìn con trai, cảm thấy đôi mắt ngày càng cay, vội vã cúi đầu, suy nghĩ, có nên bàn bạc với con trai, bảo hắn mấy ngày ở Thanh Châu nên mang đồ nền nã một chút hay không.
“Giờ đang là mùa đông, công vụ của quan phủ cũng không quá bận rộn. Đợi vài ngày nữa, ta mang con đến nhà Thiện gia, ăn bữa tiệc toàn thịt dê mà Phúc Bảo làm, con mới biết được, hương vị thịt dê của Thiện gia ngon tới mức nào.” Nhắc đến thức ăn ngon, đôi mắt Vinh Tín lập tức sáng rỡ.
Phúc Bảo?
Vinh Ưng lập tức nhớ ra, đây hình như là tiểu cô nương mà trong thư cha hắn thường xuyên nhắc đến.
Trong thư gửi về nhà, cha hắn khen ngợi tiểu cô nương xuất thân dân dã kia rất nhiều. Có lẽ, so với thứ muội ở nhà - không có nhiều thời gian ở cùng với cha hắn, thì hình như cha hắn yêu thích nữ hài kia hơn nhiều.
Bởi vậy, thứ muội của hắn có không ít ganh tị.
Lại nói, Vinh Ứng cũng có phần tò mò đối với cả nhà kia, nhất là tiểu cô nương không có khuyết điểm trong miệng của cha hắn. Hắn muốn nhìn thử một chút, xem cô nương đó rốt cuộc là người như thế nào, mà có thể khiến cho người cha chưa từng có cảm tình đặc biệt với những quý nữ trong kinh thành của hắn, yêu thích như vậy.
Vương Tú Nương ngồi bên cạnh mỉm cười nghe hai cha con nói chuyện. Lúc nghe phu quân nhắc đến tên Phúc Bảo, ánh mắt chợt tối. Sau đó cúi đầu, chậm rãi ăn xong miếng thịt dê mềm mịn trong chén.
“Trường Thọ, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa. Mấy năm nay, bởi vì con muốn đi học, hơn nữa nương lại ở xa, không thể giúp con thu xếp một mối hôn sự thích hợp Nhưng việc này không có nghĩa là trong chuyện nam nữ, sẽ còn như lúc trẻ con mà không cần phải kiêng kị gì.”
Dùng xong bữa tối, Vinh Ưng trở về phòng, liền sai bảo nha hoàn dọn dẹp lại hành lý mà mình mang từ kinh thành tới. Vinh Tín đi xử lý công vụ, Vương Tú Nương đi theo con trai về phòng, nhân tiện, nhắc nhở hắn một số việc.
Lúc này, Vương Tú Nương vừa tiếp nhận quần áo của con trai từ nha hoàn, dùng tay vuốt phẳng các nếp nhăn, để vào một bên trong ngăn tủ, vừa dịu dàng nói với con trai những lời này, giống như là vô tình nhắc tới đề tài này.
“Tiểu cô nương Thiện gia kia tuổi tác cũng không cách biệt với con lắm. Ở nông thôn, nữ hài tới tuổi này, đa số đều đã có người tới làm mai. Nếu con quá thân thiết với cô nương ấy, rất dễ gặp phải những phiền toái không cần thiết.”
Vương Tú Nương rũ mắt, lại nói tiếp. Nàng đã từng gặp qua cô nương bảo bối của Thiện gia, nàng thật sự rất thích nữ hài ngây thơ trong sáng kia, nhưng thích thì thích, một cô nương có xuất thân như vậy, không thể làm vợ cả của con trai nàng.
Vương Tú Nương lo lắng, phu quân của nàng vì quá yêu thích cô nương Phúc Bảo kia, nên chỉ cần con trai động lòng, hắn nhất thời hồ đồ sẽ đáp ứng cuộc hôn nhân này.
Dù sao, tiểu nha đầu kia luôn có một loại ma lực thần kì, khiến cho tất cả mọi người đều yêu quý nàng.
Chỉ tiếc về xuất thân của đối phương. Là người mẹ, nàng muốn con trai mình phải có những thứ tốt nhất, mà Trường Thọ của nàng lại không phải thế tử của Hầu phủ. Dựa theo luật lệ của Đại Tấn, không có tư cách nạp thiếp. Nữ nhi Thiện gia nếu vào hậu viện của con trai nàng, thì cũng chỉ có thể làm thông phòng mà thôi.
Chưa nói tới Thiện gia yêu thương con gái như vậy, có đồng ý để con gái mình trở thành một người không có danh phận hay không. Ở góc độ của Tú Nương mà nói, nàng cũng cảm thấy, như vậy thật sự là qua khinh thường đứa nhỏ Phúc Bảo này.
Cho nên nàng cảm thấy, hai bên cứ giữ khoảng cách là tốt nhất. Phu quân thích nha đầu Phúc Bảo kia, nàng cũng không ngại nhận Phúc Bảo làm nghĩa nữ, sau này lại tặng cho nàng ấy một phần hồi môn tương xứng. Nhưng mà, nếu là con dâu, thì nàng tuyệt đối không cần.
“Nương, hôn sự của con trai không cần gấp.”
Vinh Ưng thật sự không nóng vội chuyện hôn sự của mình. Đối với hắn mà nói, thành thân có nghĩa là có thêm 1 người quản thúc hắn, hắn đâu có dại gì mà tìm thêm 1 vú nuôi cho mình.
Với lại, hắn cũng cảm thấy mẹ mình lo lắng như vậy có hơi thừa thãi. Cũng chỉ là một tiểu nha đầu 13, 14 tuổi, không phải trong nhà cũng có mấy đường muội như thế sao, vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn, làm sao hắn có thể động lòng.
Vương tú Nương chỉ cười không nói, phảng phất như là cái đề tài kia nàng chỉ vô tình nhắc đến chứ, chứ không hề để ý gì. Nàng sẽ chờ xem thế nào.
“Phúc Bảo, hôm nay mọi người đã có mặt đông đủ rồi, chỉ thiếu mỗi mình ngươi thôi!”
Ngoài sân Thiện gia, một cô nương mặc váy bông dài, gọi vọng vào trong nhà một tiếng. Thể trạng nàng tương đối rắn chắc, dáng người cao gầy, màu da khiến cho nàng nhìn qua có một loại nhiệt huyết sôi nổi. Bên cạnh nàng là một người mảnh khảnh, gầy yếu, nhìn qua là một cô nương dịu dàng, ít nói.
Đây là hai người bạn tốt nhất của Phúc Bảo, Ngưu Thiết Hoa và Phù Tú Liên.
“Tới đây!”
Lời Ngưu Thiết Hoa vừa nói ra, trong nhà liền truyền đến giọng nói ngọt ngào đáp lại.
“Thiết Hoa, Tú Liên, đợi một lát, vào nhà uống ngụm trà đã. Đây là bánh dày mà bà bà vừa làm hôm nay, có nhân bột đậu nành, vẫn còn nóng này.”
Tưởng bà tử mở cửa, nhiệt tình vẫy tay gọi hai tiểu cô nương:
“Nha đầu Phúc Bảo này lộn xộn, bừa bãi, đoán chừng còn lề mề chút nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận