Nông Gia Lạc

Chương 54: Bị Bỏ Đói

“Chưa ăn cơm à?”
Lữ Tú Cúc nhíu mày, nàng cố tình quên phần cơm chiều vì muốn Thiện Tuấn Sơn cảm nhận được nỗi đau của việc kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, nhưng nàng không ngờ, buổi trưa con trai cũng không mang cơm cho hắn.
Có một số việc, nàng có thể làm, nhưng con trai thì không thể.
Nếu chuyện con trai bỏ đói cha đang bị thương bị truyền ra bên ngoài, thì có thể hủy hoại toàn bộ tiền đồ của con trai.
Trong trăm cái thiện, chữ hiếu đứng đầu, một người mà ngay cả hiếu đạo cũng không làm được, thì lấy tư cách gì để thi cử đỗ đạt công danh.
Nghĩ tới mấy ngày nay vì bị phu quân phản bội, mà lơ là con trai bảo bối, Lữ Tú Cúc trừng mắt nhìn nam nhân yếu ớt, tiều tụy bên cạnh. Nếu không phải tại hắn làm chuyện quá đáng như thế, thì làm sao con trai có thể có tâm sự nặng nề như vậy.
Nữ nhân cho dù có yêu một nam nhân tới đâu, thì khi nàng có con, nam nhân đó cũng sẽ bị rớt xuống vị trí thứ hai, Lữ Tú Cúc cũng không ngoại lệ. Huống chi lúc này nàng còn bị Thiện Tuấn Sơn làm tổn thương, nên nàng càng dồn hết tình yêu thương của mình lên người con trai.
Nghĩ vậy, Lữ Tú Cúc vội mặc quần áo, sang phòng bên cạnh, gõ cửa phòng con trai, tìm con trai nói chuyện về những việc xảy ra trong mấy ngày qua.
Thiện Tuấn Sơn còn tưởng trong lòng Lữ Tú Cúc vẫn có mình, vội vàng ra ngoài như vậy là do đi chuẩn bị cơm cho hắn.
Quả nhiên, trong lòng nữ nhân kia không thể thiếu hắn. Vậy nên, những lo lắng vừa rồi của hắn hoàn toàn không cần thiết.
Thiện Tuấn Sơn nhoẻn miệng cười, nhưng vừa cười liền động tới vết thương, khiến hắn lại đau thấu tim gan.
Thiện Tuấn Sơn cố nhịn đau, mong chờ nương tử bưng đồ ăn nóng hổi vào. Thẳng đến một canh giờ, Thiện Tuấn Sơn chờ tới mức mắt đỏ bừng, bụng đói đến mức không còn cảm giác, mới chờ được Lữ Tú Cúc tâm sự với con trai xong, mang lấy lệ cho hắn một cái bánh bao nguội và một chén trà lạnh.
“Ngươi đừng có cố tình gây sự nữa. Cho dù An Nương sinh con, thì ngươi cũng sẽ là mẫu thân của đứa nhỏ. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để bất cứ nữ nhân bên ngoài nào làm lay động vị trí chính thất của ngươi.”
Thiện Tuấn Sơn khó khăn nuốt ngụm trà lạnh trong miệng xuống, nước trà ngọt lành theo yết hầu khô cạn chảy xuống, bụng đói cồn cào cuối cùng cũng có được cảm giác sống lại, đồng thời nước miếng cũng bắt đầu tiết ra, hắn cảm thấy lúc này hắn có thể ăn sạch một con dê đầu đàn.
“Hù à !”
Lữ Tú Cúc mỉa mai nhìn nam nhân mà ngày xưa nàng vừa kính vừa yêu, tự nhiên cảm thấy mình còn quá mềm lòng, thế nào lại còn đem cho hắn cái bánh bao để hắn không chết đói chứ.
“Ngươi còn ở đó mà mơ tưởng hão huyền. Đứa nhỏ? Cái mà ngươi nói là đống vải bông quấn trên bụng nữ nhân kia ấy à? Thiện Tuấn Sơn, ta gả cho ngươi nhiều năm như thế, thế mà bây giờ mới phát hiện, hóa ra ngươi lại là nam nhân dễ bị lừa gạt như vậy.”
Lữ Tú Cúc lạnh lùng nhìn Thiện Tuấn Sơn, sau đó trèo lên bên kia giường đi ngủ, trùm chăn, không thèm nói gì thêm.
“Cái gì mà vải bông, các ngươi tìm thấy An Nương à, các ngươi tìm được nàng ở đâu, sao mà các ngươi tìm được nàng?”
Thiện Tuấn Sơn cả kinh, liên tục đưa ra một đống câu hỏi, nhưng Lữ Tú Cúc không thèm trả lời hắn, mặc kệ hắn miên man suy nghĩ, rối rắm suốt cả đêm.
Không thể nào.
Thiện Tuấn Sơn khó khăn nuốt cái bánh bao nguội, uống xong ly trà lạnh buốt.
Những tin tức trong lời nói ngắn gọn của Lữ Tú Cúc làm hắn kinh hoảng, hắn không ngu ngốc, đương nhiên là đoán ra được ý tứ trong đó.
Không thể nào, không thể nào, hắn tự trấn an bản thân.
An Nương không phải nữ nhân như vậy, bằng không, nếu mà chuyện này là sự thật, sai lầm này của hắn chẳng phải sẽ biến thành trò cười hay sao.
Làm cho cha mẹ không vui, vợ con có khoảng cách.
Thiện Tuấn Sơn mím môi, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cả đêm không ngủ được.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên Tưởng bà tử làm là gõ cửa phòng vợ chồng con út, hỏi thăm tình hình của cháu gái, sau khi chắc chắn bệnh tình cháu gái không có tái phát mới hoàn toàn yên tâm.
Ngày hôm qua, vì cháu gái sinh bệnh, heo mập, gà mái vịt mái trong nhà đều tỏ ra uể oải, Tưởng bà tử đoán chuyện này có liên quan với việc cháu gái sinh bệnh. Còn không phải à? Bà dậy sớm ra cho gia súc, gia cầm ăn, lúc này, cả đám gà vịt đói bụng kêu la ỏm tỏi, bắt đầu tranh giành thức ăn, dường như là đã khôi phục sức sống.
Cảnh tượng như vậy càng khiến Tưởng bà tử thêm chắc chắn cháu gái mình là người mang theo đại phúc khí. Nếu đã như vậy, ốm đau bệnh tật gì cũng sẽ không thể gây tổn hại đến thân thể con bé.
“Ăn nhiều một chút, ăn càng nhiều đẻ càng nhiều trứng, để ta đem cho Phúc Bảo ăn, nuôi con bé trắng trẻo mập mạp.”
Tưởng bà tử vừa lẩm bẩm trong miệng, vừa đem thức ăn đã nấu đổ vào máng bằng đá.
Sau khi bà cho gia súc ăn xong, những người khác trong nhà cũng bắt đầu tỉnh dậy. Lữ Tú Cúc mặc quần áo chỉnh tề, đi ra giúp bà chuẩn bị bữa sáng.
“Phúc Tông, bưng chén cháo này vào cho cha con đi.”
Lữ Tú Cúc múc riêng một chén cháo loãng, đưa cho con trai.
Thiện Phúc Tông nhìn ánh mắt mong đợi của nãi nãi và mẫu thân, cúi đầu, bưng chén cháo vào phòng cha mẹ, một lúc sau thì bưng chén không đi ra.
Cả nhà ăn xong bữa sáng, trước khi mọi người đi làm, Tưởng bà tử và Thiện lão gia nói ra quyết định của họ về việc xử lí chuyện của con trai trưởng.
“Tú Cúc.” Tưởng bà tử nhìn con dâu trưởng.
“Con với lão đại gần gũi thì ít, xa cách thì nhiều, với lại, khi Phúc Tông lớn thêm chút nữa, nên học ở trường trong huyện thành, đến lúc đó, con làm mẹ thì cũng nên ở cạnh thằng bé để chăm lo chuyện ăn uống, sinh hoạt hàng ngày. Vốn dĩ chuyện mua nhà, ta và cha con định chờ thêm chút nữa, nhưng giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng nên chính thức đưa ra để mọi người trong nhà cùng bàn bạc.”
Lữ Tú Cúc tròn mắt nhìn, không dám tin những gì mình vừa nghe được.
Ý của cha mẹ chồng là cho đại phòng bọn họ sản nghiệp trên huyện thành?
Huyện Bá Giang không tính là quá giàu hay đông dân cư, nhưng giá cả trong huyện thành không hề rẻ. Một cái nhà ba gian bình thường ở ngoại ô, nhưng trên huyện thành ít nhất cũng phải sáu bảy chục lượng bạc. Nếu muốn một vị trí tốt, rộng rãi một chút, không có hai ba trăm lượng thì đừng có mơ tới.
Lữ Tú Cúc ước chừng với số tiền mà mấy năm nay cha mẹ tích góp được, bỏ ra 150 lượng để mua nhà cũng không thành vấn đề.
Nghĩ như vậy, nàng không khỏi có chút nóng lòng, chỉ hận không thể ngay lập tức cùng cha mẹ chồng đi tìm mối lái để mua nhà.
“Bây giờ vẫn chưa phân gia, nhà ở huyện thành vẫn đứng tên của ta và cha con, tạm thời để con với lão đại ở. Nhưng sau khi chúng ta qua đời, những thứ này vẫn phải chia cho lão nhị và lão tam một phần.”
Tưởng bà tử và Thiện lão gia đã suy nghĩ kĩ lưỡng, cảm thấy con trai trưởng làm ra việc tày trời như vậy cũng là do hai vợ chồng gần gũi thì ít, mà cách xa thì nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận