Nông Gia Lạc
Chương 251: Nam Nhân Bí Ẩn
Phúc Bảo nghĩ, chốn đông người, lại có hai nha hoàn ngồi cùng bàn với nàng, dường như cũng không có gì quá nguy hiểm, tự nhiên gật đầu đồng ý.
Chỉ là nàng cảm thấy kỳ quá, khí thái của nam nhân này không hợp với quán ăn nhỏ bên đường, thật sự không giống một nam nhân sẽ ăn ở quán ven đường.
“Vị phu nhân này, nghe giọng của ngươi hình như không phải người ở kinh thành.”
Lúc Phúc Bảo thổi hoảnh thánh trong muỗng cho nguội bớt, đang chuẩn bị đưa viên hoành thánh đáng yêu lên miệng ăn thì nam nhân trung niên kia lại lần nữa mở miệng, đánh gãy động tác của nàng.
Phúc Bảo cảm thấy quái dị, người nam nhân này giống như cố tình tới đây tìm nàng.
Nàng cau mày, quan sát mọi thứ xung quanh mình lần nữa, hơn một nửa những người đang ngồi trong tiệm hoành thánh, dường như tất cả đều đang chú ý đến động tĩnh bàn của bọn họ.
Không giống như là ăn hoành thánh, mà giống như là tới để bảo vệ người nào đó.
Phúc Bảo đầu óc nhanh nhạy, trí não nhanh chóng suy nghĩ, bắt đầu hoài nghi ý đồ của nam nhân trước mặt này.
Sau khi rời khỏi phủ Quảng Lăng Hầu, Phúc Bảo nhanh chóng đi tìm cha nàng để dò hỏi lai lịch của miếng ngọc bội kia, Thiện Tuấn Hải đương nhiên không dám giấu giếm nữa, nói với Phúc Bảo miếng ngọc bội đó là do hoàng đế tặng cho.
Phúc Bảo suy đoán, ngày đó sở dĩ lão phu nhân Hầu phủ đặc biệt chú ý đến miếng ngọc trên người nàng là bởi vì bà ta nhận ra lai lịch của miếng ngọc bội.
Phúc Bảo hối hận khỏi phải nói, nếu nàng biết miếng ngọc bội kia do hoàng đế tặng cho, nàng sẽ chỉ để nó ở trong phòng mình mà cung phụng, căn bản không cần mang miếng ngọc đi rêu rao khắp nơi như thế, rước phải nghi ngờ của người khác vào người.
Chỉ tiếc lúc này hối hận đã không kịp nữa rồi, chỉ sợ lúc này đây, Hầu phủ cũng đã biết rõ lai lịch của miếng ngọc bội này.
Nàng nên cảm thấy may mắn bởi vì miếng ngọc này là do hoàng đế tặng cho, mà nhà bọn họ thì sẽ lập tức rời khỏi kinh thành, trương lai có lẽ sẽ không bước vào kinh thành nửa bước, miếng ngọc này cho dù có ý nghĩa như thế nào thì cũng không có quan hệ gì với nhà bọn họ.
Cùng lắm là đợi đến khi trở về, cung phụng miếng ngọc bội này, đặt nó ở từ đường, đối đãi với nó như là thánh chỉ cùng ngọc như ý mà hoàng thượng ban cho.
Nhưng sự xuất hiện của nam nhân không rõ ý đồ này khiến Phúc Bảo ý thức được, suy nghĩ của nàng vẫn là quá đơn giản, nếu chỉ là một miếng ngọc phổ thông bình thường, lão phu nhân Hầu phủ không lý nào lại có biểu tình như vậy, người nam nhân này cũng sẽ không lý gì mà xuất hiện trước mặt nàng.
Chỉ có thể gặp chiêu nào phá giải chiêu đó, Phúc Bảo có chút mệt óc, lần này nàng thật sự không nên tới kinh thành.
“Vị phu nhân này, hôm nay chúng ta có thể ngồi chung một bàn âu cũng là do duyên phận, vừa lúc ta có một việc phiền muộn quẩn quanh trong lòng đã lâu rồi, không biết phu nhân có thể giúp ta giải đáp nghi hoặc hay không?”
Đúng lúc Phúc Bảo đang phiền não vì không biết phải ứng phó thế nào với tên nam nhân đột ngột xuất hiện này thì đối phương lại mở miệng.
“Người ta thường nói, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, có lẽ phu nhân có thể giúp ta ra khỏi bến mê, xua tan mây mù.”
Trạm Chân nhìn tiểu cô nương trước mặt, hắn tựa hồ có thể hiểu rõ nguyên nhân phu hoàng đem ngọc bội mình vô cùng yêu quý trân trọng, luôn mang bên người để tặng cho nàng, đối phương chưa cần nói gì hết, chỉ cần nhìn thấy nàng, cũng khiến cho mình cảm thấy vui vẻ, thoải mái, những phiền não, mỏi mệt hàng ngày đều giảm đi rất nhiều.
Việc này đối với hắn mà nói đây không phải là một trải nghiệm bình thường, chưa từng có ai giống với tiểu cô nương trước mặt này, rõ ràng không có chút quan hệ nào nhưng lại có thể khiến hắn buông lỏng cảnh giác.
Càng ở vị trí này của bọn họ, càng dễ hoài nghi những người xuất hiện ở bên cạnh mình, trưởng bối, vợ, con cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, suốt ngày hết lòng hết sức mưu tính vì cái vị trí kia, vị trí bản thân càng ở trên cao, thì cũng chỉ có thể một mình cô đơn, lạnh giá.
Có đôi khi Trạm Chân không nhịn được mà mơ ước, nếu hắn chỉ là con trai trong một gia đình bá tánh bình thường, có phải là sẽ tốt hơn hiện tại nhiều không, nhưng ý niệm này luôn là chợt xuất hiện rồi biến mất, bởi vì hắn biết rõ, cuộc sống của bá tánh bình thường chưa chắc đã nhẹ nhàng thanh thản, chỉ cần trong nhà có nhiều con cái, không tánh được chuyện tranh chấp tài sản trong nhà, tuy cũng có việc huynh đệ giúp đỡ nhau, nhưng cũng chỉ là số ít.
Hắn hưởng hết vinh hoa phú quý, lại mong muốn cuộc sống an nhàn thảnh thơi, không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ việc hắn có thể sinh ra trong gia đình đế vương.
Trạm Chân thở dài một hơi, ở cái vị trí này của hắn, một khi không tranh đấu, thì chỉ có kết cục thịt nát xương tan, cho nên hắn không thể thua, hoàng đế tương lai nhất định phải là hắn, dù sao cũng không có vị hoàng đế nào cho phép mình có cuộc sống tự do tự tại khi còn là thái tử cả.
Không sai, người đang đứng trước mặt Phúc Bảo lúc này chính là vị thái tử đáng thương của Tấn triều, người đã ở vị trí này gần 40 năm, những năm gần đây lại luôn bị cha già hoàng đế của mình răn đe, dạy dỗ.
Không đợi Phúc Bảo đáp ứng, Trạm Chân liền bắt đầu nói đến vấn đề của chính mình.
“Ta có một bằng hữu, là con do vợ cả sinh ra, từ nhỏ hắn đã được cha mình nhìn trúng, hơn nữa từ sớm đã suy nghĩ kỹ càng, để hắn trở thành kế thừa phần tài sản lớn nhất trong nhà. Trừ đứa con trai là hắn ra, cha hắn còn có rất rất nhiều con cái, trong đó, con trưởng được một thiếp thất không được sủng ái sinh ra, nhưng bởi vì là con trưởng nên huynh trưởng của hắn dã tâm bừng bừng. Cha hắn sau đó lại cưới thêm vợ cả, sinh cho hắn một đệ đệ ở hàng thứ sáu, cũng được hưởng thụ ích lợi của con vợ cả. Đệ đệ hàng thứ tư thì có nhà ngoại là thủ lĩnh hộ vệ mà cha hắn coi trọng nhất, rất nhiều thời điểm trong nhà bởi vì muốn khuếch trương thanh thế mà phải phát sinh tranh chấp với những gia tộc khác, đều là vị thủ lĩnh hộ vệ này dẫn người đi giải quyết, bởi vậy ở trong nhà, tứ đệ cũng được cha hắn nhìn trúng. Còn có đệ đệ đứng hàng thứ chín, có ông ngoại là phụ tá của cha hắn, rất nhiều thời điểm cha hắn cần phải nhờ người này hỗ trợ bày mưu tính kế, địa vị của người phụ tá này trong lòng cha hắn không giống bình thường, khó mà giữ vững được ý định không sửa đổi người kế thừa gia nghiệp.”
Trạm Chân từ từ kể ra, Phúc Bảo càng nghe càng cảm thấy câu chuyện này có chút quen tai.
Tới kinh thành lâu như vậy, hơn nữa cũng đã tham gia vài yến hội, nàng cũng mơ hồ biết được thế cục hiện tại ở kinh thành.
Thứ nhất, thân phận của thái tử đã khẳng định, nhưng những hoàng tử khác cũng đang dần trưởng thành, cũng không thể an phận như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận