Nông Gia Lạc

Chương 48: Đánh Ghen

Nàng phải chịu đựng nhiều như vậy, trải qua nhiều khổ cực như thế, không mong muốn quãng đời còn lại của mình lại đi tìm một nam nhân không có bản lĩnh, nhai cỏ ăn trấu. Bởi vì Thiện Tuấn Sơn có nhiều tài sản, lại là nam nhân sinh ra ở nông thôn, nên mới là sự lựa chọn tốt nhất của nàng.
Lư An Nương nghĩ đến những tin tức mà mình thuê người điều tra được về Thiện gia. Hai vợ chồng già Thiện gia coi trọng con trưởng, yêu thương con út. Trong đó Thiện lão gia là người không có tiếng nói, Tưởng bà tử lại là người đanh đá, xảo quyệt. Như vậy làm sao có chuyện mẹ chồng con dâu sống chung hòa hảo được. Nghĩ đến có quá nhiều vấn đề khập khiễng như vậy, ắt sẽ có cơ hội cho nàng chen vào.
Mà Thiện Lữ thị mặc dù là con gái nhà tú tài nhưng một chữ bẻ đôi cũng không biết, dáng người mập mạp, đầy đặn, lại còn keo kiệt, gian xảo, Thiện Tuấn Sơn từ lâu đã không còn tình cảm với nàng ta.
Nam nhân này giống như được sinh ra là để dành cho nàng, nếu Lư An Nương mà bỏ qua đối phương, thì không biết còn có thể tìm được người thích hợp với mình hơn hắn hay không.
Thay đổi sắc mặt, Lư An Nương dùng những bản lĩnh mà nàng đã học được khi ở kĩ quán, bày ra vẻ mặt dịu dàng, hiền lành, sau đó gỡ then cài cửa, mở cửa ra.
Vừa mở cửa, người đầu tiên vọt vào không phải là Tưởng bà tử vừa gõ cửa, mà là Lữ Tú Cúc đã sớm tức giận, uất nghẹn.
Nàng vừa vào cửa, không chút nghĩ ngợi, tung những cú đấm vào nữ nhân đang đứng trong sân, mỗi cú đấm đều đánh vào bụng của đối phương.
“A, đại lương, không ! không !”
Thấy việc diễn ra, Thiện Phúc Bảo sốt ruột, nàng mặc dù cũng không thích loại nữ nhân đi phá hỏng gia đình người khác, nhưng đại bá nương làm như vậy, nhất thời có thể hả giận, nhưng về lâu dài sẽ gây ra nhiều bất lợi.
Thứ nhất, Lư An Nương là kĩ nữ đã chuộc thân, trên giấy tờ hộ tịch, nàng ta là lương dân bình thường. Đại bá nương tung đòn mạnh như vậy với đối phương, nếu đối phương dựa vào việc này làm cớ đi báo quan, thì đại bá nương chắc chắn bị định tội.
Tiếp theo là đứa nhỏ trong bụng của nữ nhân kia, nó tuyệt đối không thể chết trong tay đại bá nương, trừ khi nàng thật sự không có ý định hòa giải với đại bá, nếu không, chuyện này sẽ mãi là khúc mắc, tra tấn chính bản thân nàng.
Thiện Phúc Bảo biết đứa nhỏ trong bụng nữ nhân kia là vô tội. Nhưng nếu vì đứa nhỏ mà suy nghĩ, hắn sinh ra trong tủi hổ như vậy, sau khi sinh ra lại phải chịu khổ, còn không bằng trước khi hình thành hình người đã bị phá bỏ. Chỉ là, người làm việc này không thể là đại bá nương, mà chỉ có thể là gia nãi của nàng.
Đến cả Thiện Phúc Bảo cũng có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy, Lữ Tú Cúc không ngu ngốc, đương nhiên cũng hiểu rõ.
Trước khi tới đây, nàng tự nhủ bản thân phải nhẫn nhịn, phải để cha mẹ chồng ra mặt. Nhưng mà lúc thật sự nhìn thấy nữ nhân kia, nàng phát hiện bản thân không thể nhịn thêm được nữa. Nhất là khi nhìn thấy cái bụng hơi lớn của đối phương, nàng lập tức nổi điên lên.
“Tuấn Hà, Tuấn Hải, mau tới kéo đại tẩu các con ra, nhanh.”
Tưởng bà tử cau mày, lúc nãy con dâu trưởng vọt vào, xém chút nữa tông ngã bà đang đứng ở cửa. Cũng may phía sau có lão gia kịp đỡ bà, nếu không, không biết xương cốt của bà già có chịu được không.
Biết rằng trong chuyện này, người chịu uất ức nhiều nhất chính là con dâu trưởng, chuyện vừa rồi cũng không phải nàng cố ý, nên Tưởng bà tử cũng không để ý nữa, tập trung xử lý mối loạn trước mặt.
Lúc này cửa nhà đã bị Thiện Tuấn Hải nhanh nhẹn đóng lại, còn chốt then cửa, cho dù lát nữa có nháo loạn mức nào thì cũng không có ai có thể tiến vào.
“Ngươi là kẻ ngàn người cưỡi, vạn người đè, ta cho ngươi quyến rũ nam nhân của ta, ta cho ngươi mang thai tiện chủng.”
Lữ Tú Cúc điên cuồng đạp nữ nhân bị nàng đè trên mặt đất, có lẽ vì tức giận mà bộc phát năng lực tiềm ẩn, khiến hai đại nam nhân là Thiện Tuấn Hà và Thiện Tuấn Hải cũng không làm gì được nàng.
Lư An Nương bị đánh tới mức ngu người, nàng không thể nào ngờ, mình vừa mới mở cửa, tiếp đón lại là vợ cả nguyên phối của Thiện Tuấn Sơn.
“Nương !”
Nàng cắn răng, nhịn đau, hai hàng nước mắt tự nhiên chảy xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn Tưởng bà tử đang đứng bên cạnh, tự nhiên lên tiếng gọi mẹ.
“Con đang mang cốt nhục của Sơn ca.”
Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, người Thiện gia dường như đã biết nàng xuất thân từ kĩ quán. Bởi vậy, dù lão thái bà trước mặt không ưa gì nàng, nhưng đứa nhỏ trong bụng nàng vô tội, đối phương sẽ không nguyện ý để con dâu hại chết đứa cháu trai chưa ra đời của mình.
“Thiện gia chúng ta không có chuyện kĩ nữ sinh tiện chủng, hơn nữa, người có nhiều nam nhân như vậy, ta làm sao biết đứa nhỏ trong bụng ngươi có phải là con của con trai ta hay không.”
Tưởng bà tử nhìn nữ nhân đang giả bộ đáng thương kia thì càng chán ghét, chẳng lẽ con của bà chính là bị hấp dẫn bởi dáng vẻ này của đối phương?
Nghe Tưởng bà tử hạ thấp mình như vậy, Lư An Nương xém chút nữa cắn nát môi.
“Con cũng chỉ là người đáng thương. Lúc còn nhỏ bị cha mẹ nhẫn tâm bán vào kĩ viện. Trải qua nhiều khổ sở như vậy, không lẽ đều là lỗi của con sao?”
Lư An Nương nước mắt lưng tròng, nếu như lúc này có một nam nhân dễ mềm lòng ở đây, nhìn thấy như vậy chắc chắn sẽ đau lòng không thôi.
Đáng tiếc, hiện tại ở đây chỉ có ba nam nhân, một người là Thiện lão gia đã qua rồi cái tuổi thương hoa tiếc ngọc, một người là Thiện Tuấn Hà, không hiểu thế nào là phong tình, giả vờ đáng thương với hắn chẳng khác gì diễn kịch cho người mù xem.
Còn lại là Thiện Tuấn Hải, nhìn dáng bộ kệch cỡm của nữ nhân kia, không chịu nổi phải quay sang nhìn vợ mình với con gái vài lần, coi như là để rửa mắt.
“Tha cái con khỉ ngươi!”
Tưởng bà tử nói một tràn: “Cha nương ngươi có lỗi với ngươi thì ngươi đi tìm cha nương ngươi đi, liên quan khỉ gió gì tới nhà chúng ta, mắc mớ gì chúng ta phải thay cha mẹ ngươi chuộc lỗi? Con dâu nhà ta đào bới phần mộ tổ tiên nhà ngươi hay là người chịu ơn của ngươi, mắc mớ gì ngươi phải cướp lấy nam nhân của nàng? Khóc cái gì mà khóc, không lẽ chỉ vì ngươi đáng thương, ngươi oan ức, mà gia đình đang êm đẹp phải đem phu quân của mình, gia đình của mình dâng lên cho ngươi, mời ngươi về để cung phụng ngươi à?”
Bà thiệt không rõ trong đầu đối phương đang nghĩ cái gì, thiên hạ nhiều người đáng thương như vậy, chẳng lẽ những người đó đều phải đi cướp nam nhân đã có gia đình?
Nàng ta có thể chuộc thân ra khỏi kĩ quán, chứng minh nàng ta là nữ nhân có bản lĩnh. Nữ nhân như vậy, nếu muốn có một cuộc sống ổn định, có thể tìm một nam nhân nhà nghèo khó không đủ tiền cưới dâu, lại thành thật, biết điều, không chê xuất thân của nàng cũng không khó. Nhưng nàng ta lại cố tình đeo bám con trai trưởng đã có gia đình của bà, không phải là vì để ý tới của cải của Thiện gia bọn họ thì là gì?
“Hôm nay, tại chỗ này, ta nói rõ, ta chỉ chấp nhận một người con dâu. Về phần đứa con của ta, ta đã dạy, nếu hắn không nghe lời khuyên bảo của ta, ta dứt khoát coi như chưa từng sinh hắn. Con dâu trưởng vẫn là con dâu trưởng của ta, đại tôn tử vẫn là trưởng tôn của Thiện gia. Nếu ngươi chỉ đơn thuần cảm thấy yêu thương nam nhân kia, ngươi có thể tiếp tục sống cùng hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận