Nông Gia Lạc
Chương 77: Không Muốn
“Quay về?”
Thiện Tuấn Sơn mơ hồ, chưa biết nói thế nào.
Công việc của hắn ở tửu lâu đang rất tốt, ông chủ coi trọng hắn, qua qua lại lại đều là những người có chức sắc ở địa phương, nếu trở lại cái sơn thôn nhỏ cằn cỗi này, chẳng phải là phí hoài tài năng của hắn ư.
Ngay cả ý tứ trong lời nói của cha, Thiện Tuấn Sơn cũng không để trong lòng.
Nơi khỉ ho cò gáy này thì có thể kinh doanh kiếm tiền gì chứ?
“Cha, không phải con trai không muốn hiếu thuận, nhưng mà con đang làm rất tốt ở tửu lâu trong huyện thành, mỗi tháng tiền công tới hai lượng bảy đồng, ông chủ lại coi trọng con. Sắp tới, ông ấy còn tính mở thêm một tiệm ăn ở huyện thành, cho con kiêm nhiệm luôn bên đó. Đến lúc đó, tiền công có thể tăng mấy phần, 4,5 lượng cũng không phải là không thể. Bây giờ, cha đột nhiên nói muốn phân gia, còn bảo con phải từ bỏ mối tốt như vậy để quay về, cái này không khỏi, không khỏi cũng…”
Thiện Tuấn Sơn lộ vẻ mặt khó xử. Là trưởng tử trong nhà, cha mẹ chắc chắn phải sống cùng hắn. Nếu không, để người ngoài biết được, còn không phải sẽ đâm chọt sau lưng nói Thiện Tuấn Sơn hắn không hiếu thuận, uổng công làm con cái hay sao?
Hơn nữa, cha mẹ sống cùng ai thì gia sản chia cho người đó cũng sẽ là nhiều nhất, đây là chuyện chỉ cần là người có đầu óc đều có thể hiểu được.
Với Thiện Tuấn Sơn mà nói, hắn không muốn trở về sống ở nông thôn, nhưng đồng thời cũng không muốn từ bỏ những thứ mà con trưởng như hắn nên được chia.
“Cha à, bây giờ đang là thời điểm quan trọng của Phúc Tông, con không ở huyện thành chăm sóc thì không thể yên tâm được.”
Trong chuyện này, Lữ Tú Cúc cũng có cùng suy nghĩ với Thiện Tuấn Sơn. Trong nhà cho ba đứa nhỏ đi học, chưa chắc còn bao nhiêu tài sản tích góp, nhưng chỉ tính căn nhà đứng tên hai vợ chồng ở huyện thành, cùng với số ruộng đất mấy năm nay tăng lên không ít, tổng cộng 29 mẫu, cũng đã là một con số lớn.
Nghĩ như vậy, Lữ Tú Cúc bỗng nhiên lại cảm thấy phân gia quả là một việc tốt. Gia sản đều chia ra hết, đến lúc đó, phần dư lại sẽ là của đại phòng. Nhị phòng với tam phòng muốn chu cấp cho con mình đi học, thì phải tự bỏ tiền túi ra.
Tiền chi vào việc học không tính là nhỏ, trong lòng tính được một khoản như vậy, thái độ của Lữ Tú Cúc với việc phân gia cũng thong thả hơn.
“Cha nương, hai người cũng biết, con với Tuấn Sơn trước giờ đều luôn hiếu thuận. Chúng con không thể về quê, nhưng đợi khi hai người lớn tuổi, đến lúc đó Phúc Tông cũng thành công, chúng con sẽ mua một căn nhà thật lớn ở huyện thành, đưa cha nương qua để phụng dưỡng, hiếu kính, nên cũng giống nhau cả thôi.”
Lữ Tú Cúc không nghĩ hai ông bà sẽ thiên về nhị phòng hay tam phòng. Từ trước đến nay đều là con trưởng kế thừa, làm gì có chuyện con thứ con út? “Cha, nương, hai người không biết đâu, đứa nhỏ Phúc Tông này thông minh biết bao. Sư trưởng trong trường đều nói, lần này khả năng hắn thi đậu công danh rất cao. Đến lúc đó, nhà chúng ta liền có thêm một tú tài, không cần tới một năm sau, có khi còn là một cử nhân. Đến lúc đó, đừng nói là huyện thành, phủ châu hay bất cứ nơi phồn hoa đô thị nào, con với Tuấn Sơn đều có thể đưa hai người đi.”
Lữ Tú Cúc vừa nói, vừa đẩy con trai: “Phúc Tông, mau nói cho gia với nãi con biết, con ở huyện thành nhớ nhung hai người đến mức nào.”
“Được rồi!”
Tưởng bà tử không kiên nhẫn nhìn con trai trưởng với con dâu trưởng chỉ một mực nghĩ cho bản thân chúng nữa. Dù thế nào, bọn chúng cũng đã đạt không ít lợi ích từ chỗ hai vợ chồng già bọn họ, nhưng từ đầu tới cuối, lại chưa từng đứng ở vị trí của hai người già như bọn họ mà suy nghĩ.
Đặc biệt là khi nghe Lữ Tú Cúc nói, đợi bọn họ lớn tuổi hơn nữa, mới đưa bọn họ lên huyện thành.
Như thế nào? Chẳng lẽ đợi đến lúc bọn họ ăn không vô, đi không nổi, vẫn để bọn họ sống ở nông thôn, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, thì tìm hai nhà sống cùng trong thôn là lão nhị và lão tam à?
Thật không ngờ, phân gia, lợi ích thì bọn họ muốn chiếm, còn gánh nặng phụng dưỡng hai người già thì để lại cho nhà lão nhị với lão tam. Còn đang ban ngày ban mặt, ở đâu ra mà mơ đẹp thế.
“Lão đại, ý của con chính là không muốn quay về, muốn tiếp tục ở lại huyện thành, có phải không?” Tưởng bà tử nhìn con trai trưởng bên cạnh, nghiêm túc hỏi.
“Nương, con không phải…”
Thiện Tuấn Sơn bất đắc dĩ, muốn giải thích lần nữa nguyên nhân hắn không muốn quay về cho mẹ.
Không phải do hắn không hiếu thuận, cái này là do tình hình thực tế, bất đắc dĩ mới lựa chọn như vậy. Hắn ở lại huyện thành, có tiền đồ xán lạn, còn hắn trở về thì được cái gì?
“Ta và cha ngươi cũng không phải kẻ hồ đồ, những đạo lý lớn mà ngươi nói, sao có thể không hiểu? Bây giờ ta cũng nói thẳng với ngươi, ta với cha ngươi dự tính sẽ mở rộng quy mô chăn nuôi trong nhà. Nếu ngươi đồng ý, cùng nương tử ngươi trở về, cùng hai người già chúng ta nuôi heo, nuôi gà, nuôi vịt, cùng nhau làm việc. Đến lúc đó, tiền kiếm được, chưa chắc đã ít hơn số tiền ngươi ở huyện thành bán mạng cho ông chủ kia.”
Mấy năm nay, Tưởng bà tử vẫn là người quản lý thu chi trong nhà. Trong nhà bán gà, vịt, heo bao nhiêu tiền, trừ Nghiêm Khôn với người tương đối quen là Thiện Tuấn Hải biết rõ, hai phòng khác đều không hề biết rằng, gia súc trong nhà có thể bán ra giá cao hơn thị trường vài lần.
Bởi vậy, những lời Tưởng bà tử nói với Thiện Tuấn Sơn cũng không phải là phóng đại.
“Nương, từ nhỏ tới giờ con chưa từng làm mấy việc đó, mọi chuyện đang êm đẹp, sao tự nhiên lại nghĩ tới việc này.”
Thiện Tuấn Sơn nghe lão thái thái nói, sắc mặt thay đổi. Từ nhỏ hắn đã được Thiện lão gia và Tưởng bà tử cho đi học, thi đậu đồng sinh, sau đó thi rớt vài lần mới từ bỏ khoa cử, chuyển hướng sang tìm việc ở huyện thành. Bởi vậy, những việc đồng áng, sinh nhai trong nhà, đúng là hắn không biết gì thật.
Nghĩ đến mấy thứ chất thải gia súc dơ dơ bẩn bẩn, Thiện Tuấn Sơn chỉ cảm thấy cả người chán ghét, làm sao có thể tự nguyện trở về nhà nuôi heo, gà, vịt với cha mẹ.
Tưởng bà tử hiểu rất rõ bản tính của đứa con trai này, cũng bởi thế nên bà mới nói rõ ra ý của phu quân trong việc chăn nuôi gia súc, gia cầm, nhưng lại không nói quá kỹ về những thuận lợi trong đó.
Trong lòng bà rõ hơn ai hết, vì sao gia súc, gia cầm nhà mình nuôi lại khác so với những nhà khác, đây đều nhờ công lao của cục cưng của bà, sao lại có thể để hai phòng kia ăn không.
Nhìn con trai trưởng ghét bỏ, Thiện lão gia trong lòng cũng không bối rối, dù sao con trai trưởng cũng sẽ không quay về, như nương tử đã nói, bọn họ vẫn là nên tìm một đứa con trai hiếu thuận với mình, phụng dưỡng mình thật tốt.
“Không cần nhiều lời, nếu lão đại các ngươi không muốn trở về phụng dưỡng ta và nương các ngươi, ta cùng nương các ngươi sẽ chọn ở chung với lão tam. Lão nhị, ta với nương con đã quyết định như thế, con có ý kiến gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận