Nông Gia Lạc

Chương 167: Nhà Con Rể Thứ

“Sơn Sinh ca, bánh mật này nướng ăn rất ngon, huynh cũng ăn một miếng đi.”
Thanh niên cao tráng vốn dĩ sống lưng đang thẳng, bởi vì cảm giác thất bại mà hơi cong cong, mơ hồ có chút cảm giác cô đơn. Phúc Bảo đang nhấm nuốt miếng bánh mật trong miệng, nhìn thấy bộ dáng như vậy của Nghiêm Sơn Sinh, còn tưởng là hắn đang lo lắng cho Khôn thúc nên mới không vực dậy được tinh thần.
Đồng bệnh tương liên, Phúc Bảo không nhịn được, gắp một miếng bánh mật, rải một ít đường đỏ lên, đưa tới trước mặt Nghiêm Sơn Sinh.
“Ăn ngon lắm !”
Tay chân Nghiêm Sơn Sinh có chút luống cuống, hắn cũng không biết mình như thế nào, há mồm ăn xong miếng bánh mật nướng mà Phúc Bảo đút cho, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là ngọt, thực sự rất ngọt.
Thiện Phúc Đức đã quen với việc cả ba từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đối với hành động thân mật của muội muội, chỉ ẩn ẩn cảm nhận được hình như có gì đó không đúng, giây tiếp theo liền quẳng ra sau đầu. Mà Tô Tương là trưởng bối ở bên cạnh, chính mắt nhìn thấy con gái với Nghiêm Sơn Sinh ở chung, hình như hơi vượt quá quy củ.
Trước kia con gái còn nhỏ, hai người thân mật một chút cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng bây giờ con gái đã đến tuổi làm mai, hành động này nếu bị người ngoài nhìn thấy, đủ để ảnh hưởng tới thanh danh của con gái.
Đang lúc nàng muốn mở miệng muốn nói bóng gió, lại thấy con gái với đứa nhỏ Sơn Sinh kia ở chung vô cùng thân mật, khăng khít, lời nói đến miệng lại thu trở về.
Tô Tương nhìn Nghiêm Sơn Sinh, dùng loại ánh mắt mẹ vợ tính toán với con rể, ẩn ẩn có chút toan tính.
Bỗng nhiên, trong đầu nàng hiện ra câu nói trong lúc vô tình mẹ chồng nàng đã nói, hiện tại Phúc Bảo đã đến tuổi làm mai, tìm một vị hôn phu không biết gốc gác, nhân phẩm thế nào, còn không bằng tìm đứa nhỏ Sơn Sinh này.
Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư. Tô Tương nghĩ, không có gì có thể tốt hơn cuộc hôn nhân này nữa, ý tưởng của mẹ chồng chưa hẳn là không thể.
Đám người Thiện Tuấn Hải mạo hiểm gió tuyết, đi thật nhanh lên trấn trên, đến nơi còn sớm hơn so với dự kiến của mọi người. Lúc này ở trấn trên, ngoài đường phố hầu như không có người đi lại. Thị trấn đã từng náo nhiệt bao nhiêu, lúc này lại phủ một vùng tuyết trắng mênh mông, lộ ra vài phần tĩnh mịch.
“Nhà chồng Lan Nương chắc là ở trong cái hẻm nhỏ kia!?”
Lúc đưa gả Lan Nương, Thiện Tuấn Hải đã từng đến Lý gia một lần, sau này, khi Lý gia phân gia, hắn cũng đi theo nhị ca Thiện Tuấn Hà đến giúp cháu rể họ chuyển nhà.
Nhà cũ Lý gia ở ngay phía sau tiệm mỳ Hoàng Dương. Khoảng đất rộng được chia thành hai nửa, đằng trước mở cửa hàng, phía sau che lại thành nơi cư trú của người Lý gia. Bởi vì nằm ở vị trí không tệ, nên việc làm ăn của tiệm mỳ cũng không đến nỗi nào.
Đám người bọn họ vừa đi ngang qua tiệm mỳ, nhưng không hề gõ cửa dò hỏi chuyện vợ chồng Lan Nương. Dù sao trước khi thành thân, Lý Hồng Nhị đã bị phân khỏi Lý gia, lão đại Lý gia cùng lão tam Lý gia đều lo lắng vị huynh đệ này sẽ lấy bớt phần sản nghiệp tổ tiên để lại, nên cho dù hiện tại gặp phải thiên tai, cũng sẽ không dễ dàng để hai vợ chồng Lý Hồng Nhị dọn về. Vì thế, Thiện Tuấn Hà quyết định đến gian tiểu viện mà con gái với con rể mua lúc trước để tìm người, tìm không thấy người thì mới đến Lý gia làm phiền một phen.
Thiện Tuấn Hà dắt theo một đám người, hết quẹo trái rồi lại quẹo phải, cuối cùng ngừng lại trước một gian nhà, trên cửa có dán tranh môn thần đã phai màu.
“Bịch bịch bịch !”
Dưới ban mai yên tĩnh, âm thanh gõ cửa trở nên cực kỳ vang dội. Thiện Tuấn Hà nhìn vào bên trong cửa, ý bảo con trai và huynh đệ cùng nhau chen vào. Hiện tại, tuyết vẫn đang rơi, bọn họ trải qua quãng đường dài tới đây, trên mũ và vai áo đã dính không ít bông tuyết, quần áo ở lớp ngoài cùng đã sớm bị tuyết tan thấm ướt. Thiện Tuấn Hà ý bảo mọi người giũ tuyết trên người xuống, sau đó đứng yên đợi người trong nhà ra mở cửa.
“Bịch bịch bịch !”
Trong phòng không có động tĩnh gì, sắc mặt Thiện Tuấn Hà không thể bình tĩnh nổi, liền cau mày, gõ cửa phòng lần nữa, nhưng lần này, vẫn không thấy động tĩnh gì như cũ.
“Lan Nương, là cha đây. Ta cùng với đệ đệ và tam thúc con tới thăm con.”
Thiện Tuấn Hà nghĩ, chẳng lẽ Lý gia bên kia phát ra lòng tốt, nên đã gọi con rể với con gái mình về nhà? Ngẫm lại thì, tiệm mà Lý gia mở cũng là tiệm mỳ, cho nên lương thực dự trữ hiện tại chắc chắn sẽ nhiều hơn so với những nhà bình thường, và dù gì thì cũng là con trai của mình, hai vợ chồng già Lý gia có bảo Lý Hồng Nhị đưa nương tử đang mang thai về nhà thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nếu thực sự là như vậy, có lẽ lần này hắn đến là vô ích rồi.
Trong lòng Thiện Tuấn Hà đầy rẫy suy tư, nhưng vẫn hướng vào trong nhà hô lớn vài tiếng, không thể loại trừ khả năng người trong nhà đang nghi ngờ kẻ đến không có ý tốt, nên mới cố tình không phát ra âm thanh, giả vờ như bên trong không có ai.
“Cha, là cha tới!”
Quả nhiên, sau khi Thiện Tuấn Hà lên tiếng, trong phòng sột sột soạt soạt, rốt cuộc cũng truyền ra chút tiếng động. Sau đó, một thanh niên gương mặt tiều tụy, thân hình gầy ốm, xuất hiện trong tầm mắt Thiện Tuấn Hà.
“Hồng Nhị, sao con lại thành ra thế này?”
Thiện Tuấn Hà vừa nhìn thấy con rể, liền hít sâu một hơi. Lần trước, khi hắn đến thị trấn thông báo với con rể chuyện tích trữ lương thực, sắc mặt của đối phương vẫn còn hồng nhuận, giọng nói khi nói chuyện còn vang dội khí thế nam nhân. Như thế nào mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn lại như bị hút hết tinh thần và khí lực thế này? Lúc này mới qua có bao lâu đâu.
Càng khiến cho Thiện Tuấn Hà bất an chính là, con rể đã thành ra như vậy, thì con gái mình sẽ thành cái dạng gì, chưa kể Lan Nương lại còn đang mang thai.
“Cha, là con có lỗi với Lan Nương.” Lý Hồng Nhị lộ vẻ mặt chua xót, nhìn bốn phía xung quanh, nói với đám người Thiện Tuấn Hà: “Nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện, cha, tam thúc, mọi người cùng con vào trong đi.”
Lý Hồng Nhị đón đám người Thiện Tuấn Hà vào, sau đó đóng cửa lớn lại, dùng then cài vẫn chưa đủ, hắn còn dùng thêm hai cây gậy lớn bằng cẳng chân, chắn cửa lớn lại.
Thông qua sân lớn, đoàn người kiềm chế nghi hoặc trong lòng, đi theo Lý Hồng Nhị vào nhà, trong phòng vẫn ấm áp hơn bên ngoài. Vừa vào trong nhà, đám người Thiện Tuấn Hải liền chú ý đến khúc gỗ đang đốt trong chậu đồng kia, nếu nhìn không lầm, mấy khúc gỗ đó vốn dĩ là từ một cái ghế dựa.
Cũng lúc này, đám người Thiện Tuấn Hải mới chú ý tới, bên trong gian phòng quá mức trống trải. Vốn dĩ khi Lan Nương xuất giá, Thiện Tuấn Hà có chuẩn bị cho con gái 72 chân gia cụ, nhưng hiện tại trong căn phòng này, đã không còn thấy tung tích của chúng nữa.
Nhà chính vốn để tiếp đãi khách khứa, vậy mà trong phòng vẻn vẹn chỉ có một cái ghế dựa, cùng với một cái bàn tương đối nguyên vẹn. Điều này thật sự không hợp với lẽ thường chút nào.
Thiện Tuấn Hà siết chặt nắm tay. Chẳng lẽ đứa con rể này không nghe lời hắn, không dự trữ tốt than đá với lương thực? Chẳng lẽ mấy ngày nay, con gái hắn phải dựa vào những khúc gỗ được chặt từ gia cụ kia để sưởi ấm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận