Nông Gia Lạc
Chương 15: Hòa thuận
Lữ Tú Cúc trề môi khẽ nói, một con gà mái to như vậy, nàng chưa ăn được miếng nào, đều cho nhà lão tam hết.
Càng làm cho nàng tức giận là chính mình bị mỡ heo che mắt, tự nhiên lại ngu ngốc đem tấm vải bông đỏ tươi xinh đẹp tặng đi, mỗi lần nhớ lại, lòng đau như cắt.
Nhưng nghĩ tới bộ dáng đáng yêu của Phúc Bảo, Lữ Tú Cúc bĩu môi, không mắng nữa.
“Vợ lão tam sinh con, ăn một con gà mái không phải chuyện thường sao?” Thiện Tuấn Sơn nhíu mày, ban đầu cứ nghĩ Lữ Tú Cúc là con gái nhà tú tài, ít nhiều gì cũng biết chữ hiểu chuyện, ai ngờ lấy về mới biết, nữ nhân này cũng chỉ là người đàn bà đanh đá ở nông thôn, chỉ biết so đo cái lợi trước mắt.
Thiện Tuấn Sơn bực mình việc Lữ Tú Cúc chỉ biết để ý mấy thứ lông gà vỏ tỏi, thứ hắn quan tâm chính là mấy cái chuyện lớn như nhà cửa, ruộng đất, đồ vật linh tinh trong nhà, chỉ một hai con gà mái thì có gì đáng phải để trong lòng.
Lữ Tú Cúc không biết suy nghĩ của Thiện Tuấn Sơn, suốt ngày nói đi nói lại chuyện con cái nhà nhị phòng ăn bao nhiêu, nói lão tam không chịu làm việc, chẳng có việc nào mà Thiện Tuấn Sơn muốn nghe, chỉ có thể tự mình cắt ngang lời nàng nói.
Nói vậy cũng đủ chứng minh, trong nhà không xảy ra chuyện gì làm ảnh hưởng tới lợi ích của đại phòng bọn họ, nếu không, vợ hắn cũng không phản ứng như vậy, thế nên Thiện Tuấn Sơn cũng hơi yên lòng.
“Sơn ca, ta cảm thấy chúng ta chỉ có mình Đại Lang là con, cũng rất cô đơn.”
Phu quân một tháng mới về nhà một lần, Lữ Tú Cúc cảm thấy mình trống trải cô đơn, mà mấy ngày nay nàng lại đặc biệt yêu thích con gái của tam phòng, khiến Lữ Tú Cúc cảm thấy có thể là do mình muốn có một đứa con gái, cho nên Lữ Tú Cúc liền nghĩ, muốn cùng phu quân sinh thêm một đứa trẻ.
Nàng không dám nói thẳng, chỉ e thẹn nhìn Thiện Tuấn Sơn, để hắn tự lí giải ý của mình.
Đúng lúc Thiện Tuấn Sơn cũng cảm thấy đại phòng bọn họ ít con, tuy là chán ghét dáng người mập mạp của Lữ Tú Cúc nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu, dù sao con cái mới là quan trọng nhất.
“Đại ca, bây giờ huynh đi à?”
Thiện Tuấn Hải vừa trở về từ bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy đại ca hai chân run run, sắc mặt nhợt nhạt, đang hướng đầu thôn mà đi, không khỏi lo lắng nhìn vài lần.
“Cũng không còn sớm, hôm nay ta phải vào huyện thành sớm một chút.”
Thiện Tuấn Sơn nhìn đệ đệ đi tới, bỏ tay phải vừa chống eo xuống, bày ra bộ dáng uy nghiêm của huynh trưởng.
Hắn không thể không đi, ở thêm hai ngày nữa, sợ rằng vợ hắn nổi điên lên hút khô hắn mất.
Thiện Tuấn Hải không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đại ca nghỉ ngơi không tốt, lên tiếng chào hỏi xong thì đi vào nhà.
“Đại tẩu, tẩu đã dậy rồi?”
Đi vào trong nhà, thường ngày mẹ hắn phải gọi năm lần bảy lượt thì đại tẩu mới chịu rời giường làm việc, mà lúc này lại tinh thần sảng khoái bưng chậu cơm cho gà ăn, sắc mặt hồng nhuận bừng sáng, hát khẽ bài đồng dao vô cùng hào hứng, ngẩng đầu thấy hắn trở về còn nhiệt tình chào hỏi.
Thiện Tuấn Hải rùng mình, cảm thấy đại tẩu như vậy thật là quái lạ.
“Lão tam, ngươi thỉnh thoảng lại ra ngoài, đệ muội chỉ có một mình trông nom đứa bé, mà hiện tại trong nhà không có việc gì, nếu có gì cần giúp đỡ, cứ bảo nàng nói với ta một tiếng, ta có thể giúp nàng một tay.”
Lữ Tú Cúc mặt tràn sắc xuân, tối hôm qua nàng cố gắng như vậy, biết đâu trong bụng đã có đứa nhỏ, ông bà ta không phải đã nói à, lúc mang thai mà nhìn nhiều đứa nhỏ đáng yêu thì sau này sinh con, đứa bé cũng sẽ lớn lên xinh đẹp.
Chỉ cần nàng khi đang hoài thai, nhìn tiểu yêu tinh tam phòng kia nhiều một chút, tương lai cũng sẽ sinh một đứa nhỏ như vậy, sau này không cần lại bị đứa nhỏ kia mê hoặc.
Lữ Tú Cúc càng nghĩ càng thấy cách này rất hay, chỉ hận ngay lúc này không thể giúp Tô Tương bế đứa nhỏ.
Vương Xuân Hoa đang cho heo ăn bên cạnh lại cảm thấy uất ức, quả nhiên trong cái nhà này ai cũng khinh thường nhị phòng bọn họ, nàng có tới ba đứa con nhỏ, vậy mà đại tẩu chưa bao giờ nói sẽ giúp nàng.
Vương Xuân Hoa lau nước mắt, lại muốn tìm người để than vãn.
Chớp mắt, Thiện Phúc Bảo đã đến thế giới này hơn một tháng. Mẫu thân Tô Tương đã hết thời gian ở cữ, còn nàng thì hầu như mỗi ngày đều làm đứa nhỏ nằm ở trên giường, thỉnh thoảng được ra ngoài phơi nắng, hóng gió.
So với lúc mới sinh, hiện tại nàng đã nẩy nở hơn nhiều. Có lẽ nhờ Tô Tương ăn toàn đồ tốt nên sữa cũng nhiều chất dinh dưỡng, từ lúc mới sinh đến khoảng 20 ngày, nàng bắt đầu múp míp, làn da trắng sữa, chỉ còn sót lại vài tia hồng nhạt, mắt tròn xoe, miệng chúm chím, cười lên có hai lúm đồng tiền, khiến cho ai nhìn cũng thấy thích.
Hiện tại nàng cũng không ngủ nhiều như lúc mới sinh, mỗi ngày chỉ ngủ nhiều nhất hai ba canh giờ là tỉnh.
Là anh trai, mỗi ngày, việc đầu tiên Thiện Phúc Đức làm sau khi ngủ dậy, không phải là ra ngoài tìm mấy đứa nhỏ đồng trang lứa chơi nữa, mà là nhắm mắt theo đuôi đi theo sau mẫu thân, tìm được cơ hội liền kéo kéo tay, hôn hôn tiểu muội muội.
Lúc này đã là cuối thu, khó có được một ngày ấm áp, Tưởng bà tử để cho mấy con dâu trải chiếu trên thềm đá ngoài cửa chính, sau đó lót thêm hai lớp vải bông cũ, xung quanh để băng ghế, mang cháu gái vừa đầy tháng với cháu trai hơn hai tuổi đặt vào trong, để cho hai cháu gái với cháu trai lớn hơn ở bên ngoài trông coi.
Người lớn còn nhiều việc phải làm, không thể lúc nào cũng trông coi mấy đứa nhỏ được.
So với lão tam Thiện Phúc Tài mới biết đi chưa bao lâu, nói chuyện còn ú ớ, thì hiển nhiên tiểu muội Thiện Phúc Bảo có được sự yêu thích của các huynh tỷ hơn.
“Muội muội xem này, kia là cỏ.”
Thiện Phúc Đức bận rộn “đào tẩu”, lật mấy băng ghế che chắn trước mắt, chui ra tìm những đồ mới lạ đem vào, để trước mặt muội muội, làm một ca ca tận lực chỉ bảo.
“Cái này là cỏ, không thể ăn.”
Trên tay Thiện Phúc Đức còn dính nhựa cây lúc nhổ, bàn tay mũm mĩm nắm nhúm cỏ, chậm chạp đưa tới trước mặt Thiện Phúc Bảo.
Không cần nói nàng cũng biết đó là cái gì, chỉ là thấy tiểu ca ca đã cố gắng hết sức, Thiện Phúc Bảo vẫn nể tình a a hai tiếng, tỏ vẻ mình nghe hiểu.
“Muội muội, hoa, hoa thật đẹp!”
Mai Nương không biết kiếm đâu được mấy đóa hoa tươi, bắt chước bộ dáng đường đệ, khoe với đường muội.
“Thật đẹp!”
Nàng đem hoa dại màu tím trong tay tới trước mặt tiểu muội muội, vốn định cài lên tóc muội muội, thế nhưng Thiện Phúc Bảo chỉ mới sinh hơn một tháng, tóc trên đầu chỉ miễn cưỡng bao phủ cái đầu nhỏ, mềm mại, đen bóng, ngắn ngủn, căn bản không thể cài được hoa.
Mai Nương có chút khó xử, nhìn muội muội ruột Lan Nương, nghĩ lại, đem hoa chia thành hai phần, một nửa cài lên tóc của muội muội, nửa còn lại cài cho mình.
“Chờ khi nào tóc muội dài, đại tỷ sẽ giúp muội hái hoa.”
Nhìn bóng mình trong con ngươi đen láy của tiểu đường muội, Mai Nương với Lan Nương xấu hổ che mặt, cười rộ lên.
Phúc Bảo cũng bị nhiễm theo, há miệng một cái, lộ ra hai hàng lợi trơn bóng, nước miếng trong suốt chảy ra, Mai Nương thấy thế liền thể hiện tình yêu thương của chị lớn, lấy chiếc khăn sạch mà tam thẩm đã chuẩn bị bên cạnh, giúp muội muội lau miệng, mấy tỷ muội ở chung vui vẻ hòa thuận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận