Nông Gia Lạc
Chương 98: Bí Quyết Nuôi Heo
Tưởng bà tử đếm đầu ngón tay, kể cho con trai nghe những điểm quan trọng mà mình rút ra được trong quá trình quan sát, nghiên cứu lúc nuôi heo, không chút do dự đem phương thức kỳ ảo nói ra một cách thật khoa học.
Mỗi câu mỗi từ, người ngoài nghề như Thiện Tuấn Hải nghe qua đều cảm thấy rất có đạo lý.
Người ăn thịt thì mập, người ăn rau thì gầy ốm, có thể thấy, ăn thức ăn khác nhau thì nuôi ra người cũng không giống nhau. Việc nuôi heo cũng áp dụng theo đạo lý như vậy. Heo là động vật ăn tạp uống tạp, nên không kén ăn, chỉ cần cẩn thận nghiên cứu là có thể tạo ra công thức, khẩu phần ăn thích hợp cho heo.
Thiện Tuấn Hải cảm thấy mẹ mình chính là chân nhân bất lộ tướng, chỉ với bản lĩnh này thôi, cũng đủ khiến cho người ta ngưỡng mộ muốn chết.
“Được rồi, trong lòng nương của con nắm rất chắc.”
Tưởng bà tử sợ mình nói nhiều sẽ bị lộ, không kiên nhẫn hàn huyên nữa, phất tay đuổi con trai trở về phòng, lo cho cháu gái chuẩn bị rời giường ăn cơm, gạt chuyện này qua một bên.
Chuyện cơ mật như thế, càng ít người biết càng tốt. Tưởng bà tử không phải không tin tưởng con trai với con dâu, mà là sợ nhiều người biết được bí mật này, thì bí mật sẽ không còn là bí mật nữa.
Lão tam còn có Phúc Đức là con trai, để hắn biết bí mật này, không chừng hắn lại lỡ miệng nói với cháu trai. Đợi đến lúc Phúc Đức có nương tử, hài tử, lỡ đâu thằng bé lại đem bí mật này khuếch tán ra bên ngoài thì sao?
Những chuyện này không thể đoán trước được, không bằng ngay từ đầu, ngăn chặn ngọn nguồn của chân tướng.
Tưởng bà tử nghĩ, có thể bà sẽ mang theo bí mật này vào quan tài, cũng có thể, trước lúc lâm chung, bà sẽ nói với cháu gái Phúc Bảo ngây thơ vô tri biết rằng nàng có năng lực này.
“Hắt xì !”
Phúc Bảo xoa xoa cái mũi của mình, cảm thấy mấy ngày gần đây, nàng hắt xì hơi bị nhiều lần, chẳng lẽ thực sự bị cảm sao? Vì thế, nàng chủ động mặc thêm một cái áo mỏng.
“Chi chi !”
Một tiếng hắt xì này của nàng, khiến cho Thịt Ba Chỉ trên cái gối bên cạnh cũng tỉnh theo.
Sau khi tỉnh giấc, việc đầu tiên mà Thịt Ba Chỉ làm chính là lấy hạt thông giấu trong người ra, sau đó dùng hai chi trước đẩy vào phía bên kia, lấy ra một hạt đậu phộng, đem hạt thông đẩy đến chỗ Phúc Bảo, sau đó vui vẻ gặm hạt đậu, một ngày tốt đẹp của Thịt Ba Chỉ cứ như thế mà bắt đầu.
Thức ăn ngon kết hợp với cô bé đáng yêu, càng ăn càng khiến sóc mập vui vẻ.
“Răng rắc.”
Lột hạt thông mà Thịt Ba Chỉ đưa cho, đem thịt quả thơm ngon bỏ vào trong miệng, Phúc Bảo mơ mơ màng màng, dần có ý thức. Nàng nhớ ra, hình như quả hạt trong nhà đều đã bị Thịt Ba Chỉ ăn hết, hai ngày nay, nó phải dùng đậu phộng để thay thế.
Trước kia nàng chưa từng nuôi sóc, nên không biết sóc ăn nhiều đậu phộng có vấn đề gì hay không. Dù sao mấy ngày nay, bộ dạng ăn đậu phộng của nó rất vui vẻ, nhưng dùng đậu phộng thay thế cho thức ăn của Thịt ba Chỉ thì ắt hẳn sẽ xảy ra vấn đề. Phúc Bảo nghĩ, mấy ngày tới, nàng vẫn nên mang Thịt Ba Chỉ lên núi một chuyến, xem thử Thịt Ba Chỉ có thể từ cái ổ trước đây của nó tìm được ít thức ăn, hoặc kiếm những quả rừng làm đồ ăn cho mình hay không.
Nghĩ như vậy, Thịt Ba Chỉ quả thật đáng thương. Rõ ràng là sóc nuôi trong nhà, thế mà vẫn phải tự mình đi kiếm ăn như cũ, lại còn phải là kiếm cho người khác. Phúc Bảo trong lòng có chút chột dạ, cảm thấy mình chẳng đủ tiêu chuẩn để làm một chủ nhân tốt.
“Sẽ có quả hạch chắc nịch thơm ngon, sẽ có trái cây mọng nước.”
Phúc Bảo sờ đầu an ủi Thịt Ba Chỉ, chờ khi nàng trưởng thành, lúc đó Thịt Ba Chỉ cũng già rồi, nàng sẽ phụng dưỡng nó.
Ngẫm lại, các con vật đều có tuổi đời tương đối ngắn ngủi, Phúc Bảo không nhịn được xoa nhẹ Thịt Ba Chỉ vài cái, trong lòng có chút xót xa.
“Chi chi!” Động vật luôn mẫn cảm với cảm xúc, Thịt Ba Chỉ nhận ra chút khổ sở thoáng qua của Phúc Bảo. Nó ngẩng đầu lên, cầm hạt đậu phộng đã gặm được một nửa, mỉm cười với Phúc Bảo, lộ ra hai cái răng cửa lớn, hiếm khi thấy được.
“Chi chi!” Muốn cô bé đáng yêu phải vui vẻ, vui vẻ.
Được Thịt Ba Chỉ dỗ dành, Phúc Bảo nhanh chóng đem những suy nghĩ bi thương đó ném ra sau đầu. Mặc kệ thế nào, hiện tại Thịt Ba Chỉ vẫn đang ở bên cạnh nàng.
“Cục cưng ngoan, rời giường thôi, đến giờ ăn sáng rồi.”
Thiện Tuấn Hải đứng ở bên ngoài, gõ cửa phòng của con gái bảo bối. Từ lúc Phúc Bảo tròn 6 tuổi, đã dọn đến căn phòng nhỏ thuộc về riêng mình, Thiện Tuấn Hải cũng chú ý hơn, không được con gái cho phép thì không tự ý đi vào. Nghĩ tới trước đây, cùng con gái thơm tho, mềm mại ngủ chung, cục thịt nhỏ còn giúp hắn giẫm trên lưng xoa bóp, cảnh tượng ấm áp khiến Thiện Tuấn Hải có chút chua xót, thật hận không thể để thời gian trôi chậm lại một chút, thời gian ở chung với con gái sẽ dài hơn.
“Cha.”
Phúc Bảo mở cửa, liền giống như một viên đạn chạy vọt vào lòng Thiện Tuấn Hải. Thiện Tuấn Hải cũng đã quen với hành động này của con gái, động tác nhanh nhẹn bế con gái lên. Thịt Ba Chỉ cũng thuận thế, trèo từ người Phúc Bảo sang vai của Thiện Tuấn Hải, vừa vặn cùng Phúc Bảo, mỗi người chiếm một phương.
“Hôm nay, Phúc Bảo của chúng ta muốn chải kiểu tóc gì nào?”
“Muốn bện đuôi sam, cả hai bên cơ.”
“Được rồi, để nương của con bện tóc cho con, làm cho Phúc bảo của chúng ta trở thành tiểu cô nương xinh đẹp nhất trong thôn.”
Phúc Bảo bộ dạng hoạt bát, đáng yêu, cho dù chỉ là một cuộc trò chuyện hơi ngây thơ, nàng cũng có thể nói chuyện vô cùng khéo léo.
“Cha, sao gần đây Sơn Sinh ca ca không đến chơi với con?” Nàng cuối cùng cũng nghĩ ra, gần đây cứ luôn cảm thấy không thích hợp rốt cuộc là vì cái gì, chính là thiếu đi một người bạn nhỏ để đi chơi cùng. Tính sơ sơ thì cũng đã hơn 10 ngày, Nghiêm Sơn Sinh không có về nông thôn chơi với nàng.
“Tuổi Sơn Sinh ca ca của con không còn nhỏ nữa, phải giúp Nghiêm Thúc con trông coi cửa hàng.”
Con gái không nói, Thiện Tuấn Hải cũng không để ý. Bây giờ nghe con gái nhắc tới, Thiện Tuấn Hải bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp.
Tuổi tác của Nghiêm Sơn Sinh so ra còn lớn hơn con trai trưởng của hắn vài tháng. Một bé trai 11 tuổi không thể gọi là con nít. Theo thói quen của người trong thôn, con trai tuổi này, qua vài năm nữa là có thể bắt đầu làm mai.
Vừa nãy, hắn vừa mới tiếc hận con gái lớn quá nhanh, nháy mắt, đã không còn ngủ chung với người cha ruột này nữa. Bây giờ ngẫm lại, có khi chớp mắt vài cái, con gái đã đến tuổi gả chồng.
Thiện Tuấn Hải, người cha ngu ngơ, nữ nhi nô, tâm tư vẫn muốn ở thật lâu với con gái. Hắn cũng không muốn, trong lúc con gái vẫn còn là nụ hoa, đã bị sói xám bên ngoài theo dõi, nhân lúc không ai để ý, lén lút đem con gái đào đi mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận