Nông Gia Lạc
Chương 168: Khinh Người Quá Đáng
“Cha, là con có lỗi với Lan nương.”
Lý Hồng Nhị vẫn nói câu nói kia, hắn cười khổ bưng chậu than ở nhà chính kia lên, nắm lấy tay cha hắn, “Lan Nương vừa mới sinh hài tử, không thể chịu lạnh. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chờ con đưa chậu than vào cho Lan Nương xong, sẽ quay lại nói với người sau.”
“Lan Nương sinh rồi?”
“Nhị tỷ sinh rồi?”
Một đám người vô cùng kinh ngạc hỏi. Hiện tại, Lan Nương chỉ mới mang thai 8 tháng, cách thời gian đứa nhỏ ra đời ít nhất phải hơn 1 tháng nữa. Hô hấp Thiện Tuấn Hà dồn dập. Hắn muốn biết rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhà con gái không có đồ để chống lạnh còn chưa nói, đứa bé lại còn ra đời trước cả tháng.
“Nhị Lang, là cha sao?”
Cách một cái rèm cửa thật dày, bên trong truyền đến giọng nữ yếu ớt. Theo âm thanh này vang lên, còn có tiếng trẻ nhỏ yếu ớt không khác gì tiếng mèo kêu.
“Ừ, là cha tới.”
Nghĩ đến nương tử vì hắn mà bị liên lụy, Lý Hồng Nhị vừa đau lòng, vừa áy náy. Mấy ngày này, nếu không phải vợ con chỉ có thể dựa vào mình, Lý Hồng Nhị đã sớm đi tìm những người đó để liều mạng.
Trước kia, hắn biết rằng cha mẹ bất công, nhưng tốt xấu gì cũng sinh thành và nuôi dưỡng hắn, cha mẹ có thể không tốt, nhưng hắn thì không thể bất hiếu, sau khi phân gia, Lý Hồng Nhị có thứ gì tốt cũng chỉ giữ lại một phần, phần còn lại đều đưa qua cho nhà cũ.
Lúc trước, khi cha vợ bảo hắn phải tích trữ lương thực, hắn cũng không quên báo cho nhà cũ bên kia. Nhưng ai biết những người đó căn bản không đem những gì hắn nói để trong lòng, tin rằng tuyết lớn sẽ mau chóng ngừng lại, đem gạo với mỳ trong cửa hàng bán ra ngoài với giá cao.
Đợi đến khi tuyết rơi ngày càng lớn, không có xu thế ngừng rơi, cuối cùng những kẻ chỉ biết chằm chằm lợi nhuận trước mắt kia cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng bọn họ lại chẳng nghĩ đến cách để khắc phục, mà trái lại, còn đem ánh mắt tập trung trên người hắn. Bởi vì những kẻ đó biết, hắn đã nhắc nhở bọn họ dự trữ lương thực thì lúc này, trong nhà hắn, tất nhiên sẽ cất giấu không ít lương thực.
Lý Hồng Nhị tuy rằng hiếu thuận, nhưng sau khi có gia đình nhỏ, hắn liền hiểu rõ, đối với hắn mà nói, quan trọng nhất chính là nương tử và đứa nhỏ trong bụng nàng, vì thế, đương nhiên sẽ không muốn giao ra những lương thực mà mình cất giữ. Huống chi, hắn rất rõ ràng, số lương thực của nhà hắn một khi giao ra, không chỉ để nuôi cha mẹ hắn, mà còn nuôi cả gia đình của đại ca và tiểu đệ hắn. Lương thực mà hắn dự trữ không thể đủ để nuôi hết tất cả.
Nhưng trăm triệu lần hắn lại không nghĩ tới, sau khi bị hắn cự tuyệt, đám người kia chẳng thèm màng đến chút tình thân, trực tiếp dẫn người tới cửa cướp đồ. Cũng chính trong lúc đó, đã khiến Lan Nương bị động thai.
Lý Hồng Nhị vô cùng căm hận những kẻ đó, trực tiếp chạy vào phòng bếp cầm dao phay sắc bén ra, mới đuổi được đám người đỏ mắt ganh tị mà hắn gọi là người nhà đó. Nhưng khi đó, đa phần số lương thực mà hắn cất giấu đều bị cha mẹ và hai huynh đệ tốt của hắn dọn sạch, mà số than đá củi lửa cần thiết cho trời đông, cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Thiện gia ở thôn Bình Liễu lại ở xa xôi, mà đối mặt với việc nương tử bị động thai, phải sinh non, Lý Hồng Nhị cho dù có vắt hết óc suy nghĩ, cũng chỉ có thể lựa chọn ở lại trong nhà, chăm sóc nương tử cùng với đứa con nhỏ gầy, ốm yếu, có thể chết bất cứ lúc nào. Căn bản không thể ra tay cướp lương thực trở về.
Lương thực trong nhà còn dư lại không nhiều lắm. Mấy ngày nay, Lý Hồng Nhị đều cố gắng nấu cho Lan Nương 1 chén cháo, còn hắn chỉ uống nước cháo loãng. Một đại nam nhân không kiêng kị phòng sinh dơ bẩn, giúp đỡ Lan Nương lau sạch giường đệm dính nước ối, cùng với nước tiểu của đứa nhỏ. Tiền bạc trong nhà bởi vì mời bà mụ với đại phu cho Lan Nương, mà còn lại không bao nhiêu. Hiện tại, lương thực vô cùng quý giá, thuốc men cũng không hề rẻ, mấy ngày này, nếu đám người Thiện Tuấn Hà không tới, thì chỉ cần Lan Nương hơi hồi phục một tí, Lý Hồng Nhị sẽ ra khỏi nhà, nhờ người truyền lời nhắn đến thôn Bình Liễu.
Bởi vì tình huống hiện tại, chỉ dựa vào mình hắn, hiển nhiên là không thể trụ nổi.
“Chắc chắn không thể để Lan Nương cùng đứa nhỏ ở lại đây được. Hồng Nhị, ngươi đem hết chăn đệm giường đang có trong nhà, thu dọn ra đây. Còn có ván cửa trong nhà, Khôn tử, ngươi giúp ta làm một chiếc xe đẩy bằng tay, xong rồi chúng ta sẽ đưa Lan Nương và đứa nhỏ về nhà.”
Thiện Tuấn Hải nhanh chóng quyết định, chắc chắn không thể để vợ chồng Lan Nương lại trong trấn được. Chưa nói tới chuyện nơi này không có đồ ăn uống, không có than đá nhóm lửa sưởi ấm, chỉ nói tới việc Lý gia nhìn hai vợ chồng trẻ này như hổ rình mồi, cho dù Thiện Tuấn Hà mang cho đứa con gái này bao nhiêu thứ tốt, thì chỉ cần hắn không để ý, những thứ đó sẽ không thể giữ được.
Hơn nữa, Lan Nương vừa mới sinh non, chắc chắn cơ thể phải chịu nhiều tổn hại, nếu lại không được ăn uống bồi dưỡng đầy đủ, có thể sẽ ảnh hưởng tới cả cuộc đời về sau của nàng.
Thiện Tuấn Hải cảm nhận độ ấm trong phòng, chỉ có một cái chậu than nhỏ như vậy, có khi trong phòng này còn không ấm bằng trang trại gia súc của nhà hắn. So với việc ở đây chịu khổ, không bằng mạo hiểm đưa Lan Nương về thôn. Thời tiết lạnh như vậy, nữ nhân ở cữ sợ bị cảm lạnh, vậy thì đem hết chăn bông, giường đệm, áo ấm trong nhà, bọc kín Lan Nương cùng đứa nhỏ lại, chỉ chừa mỗi đôi mắt, còn lại đều không để lộ ra ngoài là được.
“Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!”
Thiện Tuấn Hà nghe con rể kể xong mọi chuyện, cả người tức giận đến run rẩy, con người vốn dĩ hiền lành nhưng lúc này chỉ muốn giết người. Thiện Phúc Tài bên cạnh cũng như vậy, nhị tỷ Lan Nương này đối với hắn mà nói, mặc dù không thể khiến hắn tôn trọng như đại tỷ, cũng không khiến hắn yêu thích như đường muội khác chi, nhưng dù sao cũng là tỷ tỷ ruột, tình cảm huyết thống không thể nói hết là hết. Hiện tại, nhìn nhị tỷ bị nhà chồng hành hạ đến như vậy, cái cằm của nàng khó khăn lắm mới được nuôi dưỡng đầy đặn, chỉ trong một thời gian ngắn lại gầy lại như ban đầu, bản thân hắn là thanh niên tuổi trẻ, khí thịnh, liền trực tiếp cầm lấy xẻng sắt, chuẩn bị đi về phía nhà cũ Lý gia.
“Bây giờ, nhị tỷ ngươi là quan trọng nhất, không thể kéo dài thêm nữa. Những kẻ Lý gia đó, sau này muốn xử thế nào cũng được.”
Miễn cưỡng lắm, Thiện Tuấn Hải mới không giận cá chém thớt với Lý Hồng Nhị. Dù sao trong chuyện này, hắn cũng là người vô tội. Hơn nữa, mấy ngày nay, chính hắn cũng không ăn, không uống, cố gắng chăm sóc hai mẹ con Lan Nương, bấy nhiêu cũng đủ chứng minh rằng nam nhân này là người có trách nhiệm. Ngã một lần thì sẽ khôn hơn một chút, sau này, đối phương đã biết được ai mới là người hắn có thể tin tưởng, chăm sóc.
Nhưng, không tức giận với Lý Hồng Nhị cũng không có nghĩa là Thiện Tuấn Hải cứ như vậy buông tha cho Lý gia. Những kẻ đó dám cướp đoạt lương thực của cô nương nhà Thiện gia, còn khiến cho cô nương Thiện gia phải sinh non, món nợ này, chắc chắn hắn sẽ đòi lại cho bằng hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận