Nông Gia Lạc

Chương 130: Nhân Sâm

Phải biết rằng, thứ mà đám khỉ đó không biết nhất chính là xấu hổ. Chúng nó cướp mất cô bé đáng yêu của nó, còn không biết sẽ lừa gạt, hãm hại như thế nào, vừa dụ dỗ vừa đe dọa làm sao đâu! Đáng thương cho cô bé đáng yêu của nó, vừa đơn thuần lại thiện lương, nếu bị những con khỉ đó làm hư thì phải làm sao bây giờ?
Não của Thịt Ba Chỉ không đủ lớn, nên cũng không nghĩ ra biện pháp gì để dỗ dành cô bé đáng yêu, chỉ có thể vắt óc mà tìm kiếm hết những món ngon trong rừng, những thứ mà cô bé đáng yêu của nó thích ăn nhất.
“Chi chi chi!”
Nghĩ tới những bảo bối mà mình cất giấu, Thịt Ba Chỉ có chút kích động. Nó nhảy xuống khỏi người Phúc Bảo, dùng móng vuốt cọ cọ vào giày của nàng, một tay chỉ phía trước, ý bảo Phúc Bảo đi theo nó.
Nó sợ chậm chút nữa, nó sẽ quên mất mình đã cất bảo bối ở đâu. Dù sao não nó cũng chỉ có nhiêu đó, phải nhớ những thứ khác ngoài cô bé đáng yêu thật sự rất khó khăn, rất vất vả.
Phúc Bảo nhìn vào vị trí trên núi, lại nhìn ánh mắt kích động của Thịt Ba Chỉ, có chút rối rắm. Hay là vẫn đi theo nó vào, trong lòng nàng nghĩ, chỉ cần tới khu vực nguy hiểm, nàng liềm ôm chặt Thịt Ba Chỉ chạy thật nhanh khỏi nơi đó là được.
Cũng may nơi Thịt Ba Chỉ cất đồ ở rất gần chân núi, đi không bao lâu thì đã đến nơi.
“Chi chi chi!”
Thịt Ba Chỉ nhảy nhót, theo ống quần của Phúc Bảo, bò lên trên, đứng yên trên bả vai nàng, ưỡn ngực, chỉ về phía trước.
Đây là sóc vì ngươi mà gây dựng giang sơn nha! Thịt Ba Chỉ oai phong, lẫm liệt chỉ tay vào cây khô.
Nhìn bộ dạng đáng yêu của Thịt Ba Chỉ, Phúc Bảo hận không thể ôm nó vào lòng mà cưng nựng một phen, cũng không màng tới báu vật mà nó cho mình. Bởi vì đối với Phúc Bảo mà nói, những thứ đó cùng lắm chỉ là những quả rừng, mấy lần trước vẫn còn dư lại một đống ở nhà.
Nhưng khi tới gần nhìn kĩ, nàng mới phát hiện mình đã quá ngây thơ. Bên trong những trái cây rừng này, hóa ra lại có một củ sâm núi lâu năm.
Vừa nhìn liền biết, củ sâm núi này mới được đào lên không lâu. Bởi vì bị đào không đúng cách, cho nên rễ của củ sâm đều bị bẻ gãy, củ chính cũng có không ít vết cào xước. Dấu vết để lại cho thấy, chính là móng vuốt của sóc.
Củ sâm này có rễ to, dài, hình dạng giống con thoi, nhưng điều khiến cho người ta khiếp sợ chính là, những nhánh rễ này khiến cho củ sâm nhìn qua có vẻ giống hình người, có đầy đủ đầu và tứ chi. Phúc Bảo không có nghiên cứu qua dược liệu, nhưng nhìn vào kích thước của củ nhân sâm này, ít nhất nó cũng phải hơn trăm năm tuổi.
Lúc này, người ta vẫn chưa có phương pháp nuôi trồng nhân sâm, cho nên những củ sâm này, không thể nghi ngờ, chính là nhân sâm hoang dã tuyệt đối thuần khiết. Chính là bảo vật trong truyền thuyết, lúc cần thiết có thể bảo vệ sinh mệnh chăng?
Thứ lỗi cho nàng vì kiến thức hạn hẹp, trong lòng nàng, nhân sâm ngàn năm cũng chẳng khác gì những dược liệu bình thường.
Đáng tiếc là do lúc đào không dùng đúng cách, nên đã làm giảm đi giá trị của nhân sâm.
Sự tiếc rẻ trong lòng chỉ thoáng qua một chút. Thứ tốt như thế, đương nhiên sẽ giữ lại cho người trong nhà dùng để bảo dưỡng sức khỏe, căn bản sẽ không mang đi bán. Mà nếu để trong nhà mình dùng, thì hình dáng gì cũng không còn quan trọng.
Phúc Bảo vội vàng cất nhân sâm vào túi, sau đó dùng quần áo bọc lại những quả rừng bình thường khác, mang theo Thịt Ba Chỉ xuống núi.
Khi thu gom những quả rừng khác, nàng cũng không tìm thấy gốc dược liệu nào khác, nghĩ có lẽ củ nhân sâm này chỉ là do Thịt Ba Chỉ ngẫu nhiên mà tìm được. Phúc Bảo vô cùng hài lòng, ôm Thịt Ba Chỉ hôn vài cái, quả thực là yêu nó đến chết mất.
“Chi chi chi!”
Thịt Ba Chỉ xấu hổ, vùi đầu vào trong tóc Phúc Bảo. Cô bé đáng yêu của nó có thể chỉ nuôi mình nó làm thú cưng được không?
Một người một sóc, suy nghĩ khác nhau một trời một vực, nhưng giống nhau là vô cùng vui sướng, hướng nhà mình đi về.
Tự nhiên trong nhà lại có thêm một góc nhân sâm, ai cũng không thể đem chuyện này nói ra ngoài, nhất là khi củ nhân sâm này có thể có tuổi thọ hơn nghìn năm.
Lúc trước, ngẫu nhiên cũng có người trong thôn tình cờ đào được một củ nhân sâm, bởi vậy, người trong thôn ít nhiều cũng biết được phương pháp bào chế nhân sâm. Có điều, những củ nhân sâm được đào lên trước đây cùng lắm chỉ là 10 hay 20 năm, chứ trước giờ chưa từng đào được củ sâm nào lâu năm như vậy.
Vì nghe nói nhân sâm có nhiều công dụng, Tưởng bà tử không quá yên tâm, còn đặc biệt bảo con trai Thiện Tuấn Hải đi huyện thành, bóng gió hỏi thăm mọi người phương pháp xử lý nhân sâm. Chắc chắn phương pháp bảo quản của người trong thôn là chính xác, mới xử lý củ nhân sâm ngoài ý muốn này.
Những rễ nhân sâm bị chặt đứt một nửa, được Tưởng bà tử dùng để ngâm rượu thuốc. Bà cùng lão gia tuổi đã cao, cần phải bồi bổ. Còn có con trai với con dâu, mấy ngày nay bận rộn, thời tiết lại khó chịu, cũng cần phải bồi dưỡng thân thể.
Công dụng của nhân sâm ngàn năm không phải là phóng đại. Tưởng bà tử và lão gia chưa uống hết bình rượu, tóc vốn dĩ bạc trắng, bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, đều đã biến thành đen. Lúc trước, vì tuổi đã cao, buổi tối luôn khó ngủ, trằn trọc, thao thức, lưỡi trắng bệch, khi ngủ đổ mồ hôi trộm, nhưng bây giờ những vấn đề nhỏ này cũng biến mất, không còn thấy. Không dám nói là tinh lực như thời còn thanh niên trai tráng, nhưng cũng có thể coi là trẻ hơn 6 đến 7 tuổi.
Vì thế, Tưởng bà tử cùng Thiện lão gia càng xem củ nhân sâm này như bảo bối. Sau khi chế biến xong, liền cẩn thận cất đi. Tưởng bà tử đã suy nghĩ kĩ rồi, chờ khi cháu gái xuất giá, bà sẽ cho cháu gái củ nhân sâm này để làm của hồi môn. Sau này nếu nhà chồng mà dám khinh thường nàng, thì cháu gái chỉ cần đưa củ nhân sâm này ra, làm cho bọn họ lé con mắt.
Có điều, cũng bởi vì mấy hôm nay cả nhà có nhiều chuyện bận rộn, nên đống gạo với mì đưa cho bà lão ở đầu thôn xay, người trong nhà cũng chưa rảnh mà ăn. Sau khi bào chế và cất giữ nhân sâm thật cẩn thận, mới nhớ đến số thức ăn mới này.
Tưởng bà tử quyết định, hôm nay sẽ dùng bột gạo và mì vừa xay từ lúa mạch và gạo nếp, làm một bàn bánh trôi, sủi cảo, bánh nướng áp chảo mà cả nhà yêu thích, để bồi thường cho cả nhà.
“Nương, người phải làm chủ cho con.”
Trong lúc Tưởng bà tử đang cùng con dâu và cháu gái nhỏ hòa thuận vui vẻ nhồi bột mì, thì Vương Xuân Hoa chạy vọt vào.
“Nương tử lão nhị, sao lại thế này? Vừa tới nơi đã khóc sướt mướt rồi, chẳng lẽ lão nhị bạc đãi ngươi?”
Tưởng bà tử vốn không có hảo cảm với con dâu này. Cho dù đối phương khóc lóc chạy vào, thì bà cũng cho rằng trước đó đối phương đã làm chuyện hồ đồ gì, khiến cho lão nhị tức giận.
“Phúc Tài làm loạn, không chịu đi học. Đại Hà còn nói đỡ cho Phúc Tài nữa. Đây chính là chuyện không đi học, làm sao có thể được chứ!”
Vương Xuân Hoa gào khóc, giống như là trời sắp sập đến nơi. Con trai không đi học, tương lai hắn sẽ như cha hắn, cả đời chân đất. Nhìn thấy con trai nhà lão đại với nhà lão tam đều đi học thật tốt, sau này chưa biết chừng sẽ trở thành tú tài hoặc cử nhân, chênh lệch như vậy, làm sao Vương Xuân Hoa có thể chấp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận