Nông Gia Lạc
Chương 193: Canh Bạc
Sự tin tưởng của Vinh Tín nằm ở Hầu phủ, hắn cảm thấy, khả năng mình thắng rất cao.
Thiện gia không hiểu người làm quan lại suy nghĩ cái gì, chỉ than thở việc Tổng đốc Lan Giang, quan phụ mẫu của bọn họ, coi sinh tử của bá tánh thường dân không quan trọng bằng tiền đồ của hắn. Nếu không phải đối phương yểm đi, có lẽ triều đình đã phái khâm sai đến cứu tế từ sớm, bá tánh vô tội có lẽ không cần phải chết.
“Vinh thúc cứu nhiều bá tánh như vậy, đây là việc thiện. Cho dù có vi phạm quy củ của triều đình, bệ hạ là minh quân, tất nhiên cũng sẽ hiểu được, có khi còn khen ngợi Vinh thúc nữa.”
Phúc Bảo đến thế giới này lâu như vậy, cũng chưa từng nghe những trưởng bối xung quanh nhắc đến Tông Khánh đế - vị hoàng đế đang trị vì Tấn triều, điều này có lẽ là vì bá tánh không dám nghị luận những chuyện liên quan tới thiên tử.
Nhưng Phúc Bảo không nghe mọi người bàn luận, không có nghĩa là nàng không cảm nhận được.
Thứ nhất, các hương thân dựa vào làm nông để sống, mà mười mấy năm qua, triều đình chưa từng tăng thuế lương thực, càng không có chuyện kiếm chác từ các loại thuế, điều này cho thấy tác phong quan lại ở triều đình đều liêm chính, mà rõ ràng, điều này phụ thuộc vào người quản lý đứng đầu.
Tiếp theo, mười mấy năm qua, nàng chưa từng nghe qua chuyện có quốc gia khác xâm phạm biên giới, chỉ khi quốc gia đủ cường thịnh, thì những tiểu quốc luôn thèm muốn Trung Nguyên giàu tài nguyên khoáng sản mới phải đè nén dã tâm của mình. Nói cách khác, ngoài vùng quê mà nàng sinh sống, đa số những nơi khác, cuộc sống của bá tánh cũng rất ổn định.
Phúc Bảo không dám nói Tông Khanh hoàng đế là thánh quân, nhưng ít ra, ngài ấy cũng là minh quân, cho nên, sẽ không phải loại người không thấu tình đạt lý, hoa mắt ù tai. Nếu không, Tấn triều cũng sẽ không được như ngày hôm nay.
Vinh Ưng nhếch miệng cười, độ cong vốn dĩ cố tình lúc này đã có vài phần thật tình.
Không hổ là thỏ con hắn nhìn trúng, so với những nữ nhân xấu xí suốt ngày chỉ nhìn chằm chằm hậu viện thì thông minh hơn nhiều, với hoàn cảnh sống của nàng mà có thể suy nghĩ được như thế, tức là nàng trời sinh thông tuệ.
“Thật sự là quá đẹp!”
Hai huynh đệ Thiện Phúc Tài và Thiện Phúc Đức đứng ở trong góc, lúc này Thiện Phúc Tài mới ghé sát nói nhỏ vào tai đường huynh.
Không phải giới tính của Thiện Phúc Tài có vấn đề, mà là đối với cái đẹp, tất cả mọi người đều thưởng thức.
Nghiêm Sơn Sinh đứng cạnh hai huynh đệ, vì tai vô cùng thính nên không bỏ qua những lời này của Thiện Phúc Tài. Nhìn Vinh Ưng như một ngôi sao đứng giữa được mọi người tôn kính quý trọng, Nghiêm Sơn Sinh nhịn không được mà nhớ tới câu nói của cha hắn, nam nhân quan trọng nhất không phải là gương mặt kia, mà là một thân thể cường tráng, có thể che chắn, bảo vệ cho nữ nhân của mình.
Nhìn cơ thể rắn chắc của mình, Nghiêm Sơn Sinh hoàn toàn quên gương mặt được trang điểm lòe loẹt kia, lòng tự tin bị đả kích vụn vỡ cũng khôi phục lại không ít.
Hắn cảm thấy, hắn vẫn có cơ hội tranh giành.
“Chẳng hay lần này Cửu gia đến đây, sẽ ở lại bao lâu? Nếu thời gian dài, lại không có việc gì quan trọng, có thể ở lại nhà ta lâu một chút, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn và rượu ngon để tiếp đãi.”
Mặc dù cả Vinh Ưng và Sơn Sinh đều gọi Thiện Tuấn Hải là Hải thúc, nhưng hắn không dám dùng thái độ tùy ý như đối với Nghiêm Sơn Sinh để đối diện với Vinh Ưng. Đối với Thiện Tuấn Hải mà nói, thân phận của Vinh Ưng chính là công tử Hầu phủ, bởi vậy, cung kính gọi đối phương một tiếng Cửu gia cũng không có gì là quá.
Mà trước giờ, đối phương cũng chưa từng ngăn cản hắn dùng cách xưng hô “cung kính có thừa, thân mật không đủ” này để gọi, điều này càng chứng minh, ở trong lòng Vinh Ưng, gia đình của bọn họ không đáng để hắn hạ thấp thân phận mà đối xử.
Kỳ thật, ngay từ đầu, Thiện Tuấn Hải cũng muốn tạo mối quan hệ tốt cùng đứa con trai độc nhất này của Vinh Tín, nhưng sau khi ở chung một chỗ thì phát hiện ra, bọn họ là hai người đi trên hai con đường khác nhau, không thể nào với đến.
“Không được, Phủ châu còn có rất nhiều việc cần xử lý. Hôm nay, ta đến đây cũng chỉ vì muốn xem tình hình của mọi người, nếu mọi người đều bình an, không có việc gì, thì ta cũng nên trở về.”
Thật ra, Vinh Ưng cũng muốn ở chung với tiểu bạch thỏ lâu một chút, đáng tiếc, hiện tại lưu dân ở Thanh Châu vẫn là một tai họa ngầm, chuyện này can hệ tới tiền đồ của cha hắn, cho nên, hắn thật sự không có thời gian để lãng phí vào những việc vặt vãnh ở nơi này.
“Có điều, trước khi tới đây, cha ta đã dặn đi dặn lại, nếu có thể được, bảo ta nhất định phải mang hai con dê từ chỗ Hải thúc ngươi mang về. Những ngày mùa đông thế này, người thật sự rất thèm ăn thịt dê của nhà các ngươi.”
Lúc trước, mặt sông đều bị đóng băng, mà từ huyện Bá Giang đến phủ châu Thanh Châu nhất định phải đi qua sông, cho nên, gió tuyết phong tỏa đường đi trong bao lâu, thì cũng bấy lâu Vinh Tín không ghé Thiện gia ăn thịt heo, dê. Cái này đúng là làm khó người có tâm hồn ăn uống như hắn.
“Được, ta lập tức đi chọn vài con dê thật ngon để mang tới.”
Thiện Tuấn Hải cười gật đầu. Tuy trong đợt tuyết này, trời lạnh đã làm chết một số heo và dê, nhưng bởi vì bọn họ đã phòng bị từ trước, cho nên vẫn còn một số còn sống. Vinh Ưng mở miệng muốn hai con dê, hắn đương nhiên có thể đáp ứng.
“Lúc trước, nhà ta có tích trữ một ít lương thực, chủ yếu là dùng cho gia súc ăn. Nhưng bởi vì trời lạnh, gia súc chết một số lượng lớn, cho nên số lương thực dự trữ trong nhà có chút dư thừa.”
Thiện gia là những người chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng từ rất sớm. Bởi vì trong nhà mở trang trại chăn nuôi, nên lương thực trong nhà vốn dĩ cũng nhiều hơn những nhà bình thường, còn vì biết trước sẽ có bão tuyết, nên số lương thực được chuẩn bị từ sớm lại càng nhiều hơn.
Có điều, cho dù chuẩn bị đầy đủ, thì bọn họ cũng không thể khống chế chuyện sống chết của mấy con gia súc. Thay vì giữ đống lương thực đó lại, để đến mốc meo, thôi thì hào phóng lấy ra, quyên góp cho triều đình, điều này vừa có thể giúp Vinh Tín một tay, lại có thể giúp Thiện gia có được thanh danh tốt.
“Hải thúc đại nghĩa!”
Vinh Ưng nở nụ cười, biểu tình nghiêm túc hơn nhiều, nhìn Thiện Tuấn Hải vô cùng tôn kính.
Tuy cha hắn đã chủ định mở kho lúa, nhưng trước khi lương thực cứu tế của triều đình đến, số lương thực này chẳng khác gì muối bỏ bể, chỉ có thể miễn cưỡng trấn an tinh thần hoảng loạn của người dân thôi. Lúc này, có thể nói là thời điểm hắn ưu sầu về chuyện lương thực nhất.
Thiện Tuấn Hải đưa lương thực đến, chưa chắc có thể giúp Vinh Tín giải quyết mọi phiền toái, nhưng xem như là người đi tiên phong, có thể coi như là tấm gương tốt cho cái đám phú thương dự trữ lương thực nhưng đến chết cũng không chịu đưa ra kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận