Nông Gia Lạc
Chương 246: Ngọc Bội
“Đúng thế.”
Vinh đại phu nhân và Vinh tam phu nhân cũng không cam lòng yếu thế, một đám tiểu bối, nối gót nhau nói lời hay lấy lòng lão phu nhân.
“Ha ha ha.”
Lão phu nhân bị chọc cười, nhìn mấy con dâu, cháu dâu cùng cháu cố kia quở trách: “Ta đã ở tuổi nào rồi, nếu mà trẻ giống như lời các ngươi nói, chẳng phải là thành lão yêu tinh à.”
Lão thái thái không quên vai chính của hôm nay, cười một lúc, lại chuyển ánh mắt về hướng Phúc Bảo, đang muốn mở miệng nói thì ngẩn người.
“Phúc Bảo, ngươi có thể cho ta xem thử miếng ngọc bội ngươi mang bên hông kia không?”
Lão thái thái nhìn ngọc bội bên hông Phúc Bảo, có một loại cảm giác như đã từng quen biết.
“Dạ được ạ.” Phúc Bảo cúi đầu, cởi ngọc bội bên hông xuống.
Miếng ngọc bội này là cha nàng đưa cho nàng vào hôm hồi dâu, cũng không nói nguồn gốc, chỉ bảo nàng phải giữ gìn cho cẩn thận, ngàn vạn lần không được ném mất, càng không được tặng cho người khác hoặc là đem đi cầm cố.
Trên miếng ngọc này có khắc rồng ba vuốt cuộn gió, tượng trưng cho cát tường, xinh đẹp, uy nghiêm, trong thần thoại xưa, còn mang ý nghĩa trừ yêu diệt ma, thanh trừ tai họa.
Nói như vậy, gió cuộn thường được điêu khắc làm vật trang trí nhà cửa phòng ốc, rất ít người sẽ khắc gió cuộn lên trên vật phẩm làm trang sức, Phúc Bảo thấy nó có ngụ ý hay, chất ngọc lại hoàn mỹ, vừa nhìn đã thích, hôm nay tới Hầu phủ bái kiến, nàng chọn không được trang sức hợp ý mình, nên quyết định mang ngọc bội nhìn qua có vẻ đáng giá nhất của mình đeo lên.
Nàng đâu biết rằng, sở dĩ trên miếng ngọc bội này khắc cuộn gió là bởi vì lúc ấy, Tông Khánh đế chỉ là tam hoàng tử, mẹ đẻ của ông vì để phù hợp với thứ bậc của con trai, lại có thể mang một ngụ ý tốt, liền yêu cầu thợ thủ công khắc lên ngọc bội cuộn gió không giống lẽ thường này.
Sau khi mẹ đẻ qua đời, Tông Khánh đế dường như chưa từng rời xa miếng ngọc bội này, hơn nữa sau lại có hoàng tử muốn xin Tông Khánh đế miếng ngọc bội này nhưng không có kết quả, ngược lại còn bị Tông Khánh đế trách cứ, hoàng thân quốc thích, quan to hiển quý trong kinh thành, hầu như đều biết hoàng đế có một miếng ngọc tùy thân vô cùng trân quý.
Lão phu nhân phủ Quảng Lăng Hầu tiến cung vô số lần, tự nhiên cũng từng nhìn thấy miếng ngọc bội trên người Tông Khánh đế kia.
Bà nhớ rõ miếng ngọc trên người Tông Khánh đế diêu khắc vô cùng tinh xảo, chỗ màu xanh lá cây đậm nhất vừa vặn nằm ở hai viên long châu phía trên cuộn gió, cuộn gió lập tức sống động như thật, uy phong lẫm liệt, không thể nhìn thẳng.
Mà miếng ngọc Phúc Bảo đeo trên người lúc này, vừa vặn lại trùng hợp với những gì bà nhớ về miếng ngọc Tông Khánh đế đeo trên người.
Chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp thôi sao?
Lão phu nhân có chút không thể tin được.
“Miếng ngọc bội này ở đâu mà ngươi có?”
Lão thái thái cẩn thận cầm miếng ngọc bội trong tay, càng quan sát kỹ, càng thấy miếng ngọc bội này giống với miếng ngọc bội cuộn giá mà Tông Khánh đế luôn mang bên người.
Lúc trước, có hoàng tử muốn xin miếng ngọc bội này, Tông Khánh đế còn không có tặng, sao có thể vô duyên vô cớ đưa cho một cô nương thân dã chứ?
Lão thái thái thừa nhân nha đầu Phúc Bảo này đáng yêu, nhưng vẫn rất khó để chấp nhận sự thật này.
“Đây là quà vào ngày ta xuất gia, một vị khách quý tặng cho.”
Phúc Bảo cũng không biết ngọc bội ở đâu ra, lúc trước khi cha nàng đưa cho nàng miếng ngọc cũng không nói kỹ càng, chỉ dặn nàng giữ gìn cẩn thận, bởi vậy lúc này nàng cũng chỉ có thể cho lão thái thái một đáp án mơ hồ không rõ ràng.
“Khách quý.”
Lão thái thái có chút thất thần, chẳng lẽ thật sự là do bà tưởng tượng? Cứ như vậy bà đối với cô nương Phúc Bảo này, còn phải tốt hơn vài phần.
Lão phu nhân hầu phủ hít sâu vài hơi, lúc này mới lưu luyến không rời đem trả miếng ngọc lại vào tay Phúc Bảo.
“Miếng ngọc bội này là một món đồ tốt, ngươi phải giữ gìn cho thật kỹ.”
Lúc này lão thái thái vẫn chưa thể kết luật được miếng ngọc này có phải là miếng ngọc Tông Khánh đế luôn mang bên người kia hay không, nhưng cẩn thận vẫn luôn không sai. Bà cẩn thận dặn dò Phúc Bảo, để nàng ngàn vạn lần đừng làm tổn hại đến món bảo bối mà người khác muốn đều không thể có được này.
Phải biết rằng, đồ vật đế vương trân trọng giữ nó ở bên mình, ý nghĩa không đơn giản chỉ là giá trị của bản thân nó, nói một câu quá phận thì, Phúc Bảo có thể có được miếng ngọc bội này chính là có nghĩa, hoàng đế nhớ đến ngươi, sau này nếu gặp phải chuyện gì, trực tiếp lấy miếng ngọc ra, người khác không nể mặt của nàng, còn có thể không nể mặt của hoàng đế sao?
Đừng nói lúc này nàng chỉ có thân phận là con gái đã xuất giá của một hoàng thương, cho dù có đê tiện, hèn mọn, chỉ cần dựa vào miếng ngọc này, nàng cũng có thể trở thành một người khiến cho những người trong vòng tròn của bà tìm mọi cách để lấy lòng.
Đương nhiên, đây chỉ là một cách biểu đạt khoa trương, dù sao nam nữ xuất thân quyền quý đều có một loại kiêu ngạo, cũng không tới mức làm quá như thế, nhưng đại vị của Phúc bảo trong vòng tròn này được tăng lên là điều tất nhiên.
Lão thái thái thấy nàng không chủ động nhắc đến lai lịch của miếng ngọc bội này, cũng liền giả ngu không nói, nhưng bà đột nhiên thay đổi thái độ yêu thích không thôi với miếng ngọc bội của nàng, làm cho những nữ quyến ở phía dưới sôi nổi sinh ra ý đồ của riêng mình.
Các nàng chưa từng có vinh hạnh như Hầu lão phu nhân được tiếp xúc thân cận Tông Khánh đế, bởi vậy các nàng chỉ biết hoàng thượng có một miếng ngọc bội cuộn gió quý giá, lại không biết miếng ngọc kia rốt cuộc có hình dáng như thế nào.
Với các nàng mà nói, chỉ là lão thái thái thích miếng ngọc bội mà hôm nay Phúc Bảo đeo, tuy rằng rất tò mò vì sao lão thái thái lại thích một miếng ngọc bội do cô nương nhà hoàng thương đeo, lại cũng cảm thấy, nếu Phúc bảo thức thời, thì nên đưa miếng ngọc bội này ra, dỗ lão thái thái vui vẻ.
“Không biết cháu dâu có vinh hành được nhìn miếng ngọc bội này một cái hay không, ta thấy lão tổ tông thích, liền nghĩ đến lúc đó sẽ cho người chế tác một miếng ngọc bội giống như vậy, sau đó đợi đến ngày sinh thần của người dâng lên, lão tổ tông cũng đừng trách cháu dâu gặp đúng dịp, nghĩ ra biện pháp khiến ngài vui vẻ.”
Cháu dâu trưởng đại phòng cười cười nói với Phúc Bảo, với nàng mà nói, có trân quý thì cũng chỉ là một miếng ngọc bội thôi, so với việc lấy lòng lão thái thái của Hầu phủ để được Hầu phủ giúp đỡ thì có ích hơn nhiều, chỉ cần là người thông minh, đều biết cái gì nên lấy cái gì nên bỏ.
Ý tứ của nàng rất rõ ràng, nếu Phúc Bảo là cô nương thông minh, lúc này nên đem ngọc bội giao ra.
Nàng cũng không phải loại người kiến thức hạn hẹp, chỉ một miếng ngọc bội thôi, nàng căn bản cảm thấy chướng mắt, chỉ rắc rối là lão thái thái thích thôi, chỉ cần Phúc Bảo thức thời, đợi lúc nàng ta rời đi, nàng tự nhiên sẽ đưa một phần đáp lễ gấp mấy lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận