Nông Gia Lạc
Chương 122: Thịt Kho Tàu
Đừng để lúc đó ngu ngơ chạy tới hỏi, trái lại, lại khiến cho mối quan hệ tốt đẹp trước đây trở nên gượng gạo.
Ý tứ của Ngưu tẩu tử rất rõ ràng, những phụ nhân bên cạnh ngồi rửa rau cho dù trong lòng cảm thấy hứng thú với công thức nấu ăn của món kia, thì cũng sẽ không đi hỏi nữa.
“Có ăn không?”
Tưởng bà tử đang đợi những phụ nhân phụ giúp mang nguyên liệu nấu món tiếp theo vào, liên tục nấu nhiều món ăn như vậy, bà cũng phải nghỉ ngơi một chút. Lúc này bà đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nhìn Phúc Bảo làm điểm tâm, thấy con dâu Tô Tương đi vào, không nhịn được tò mò hỏi.
Bà chính là muốn hỏi thăm món lòng già heo vừa mới được bưng lên kia, món này cũng chỉ là trùng hợp nên mới làm được. Khi đó cháu gái Phúc Bảo khóc nháo đòi ăn lòng heo. Tưởng bà tử không nỡ để cháu gái ăn thứ bẩn thỉu này, nhưng ai bảo Phúc Bảo làm nũng, Tưởng bà tử không có cách nào khác, chỉ có thể nghiên cứu làm thế nào mới có thể tẩy rửa lòng heo 1 cách sạch sẽ nhất, chế biến một cách ngon nhất. Sau đó được Phúc Bảo mập mờ chỉ dẫn, nên mới có được món lòng heo xào giòn như hiện tại.
Nhưng dọn món này trong bữa tiệc toàn những khách quý, trong lòng bà cũng có chút thấp thỏm. Bởi vì, bà không biết những quý nhân này có thể đón nhận nguyên liệu nấu ăn của món này hay không.
Lòng heo được bà chuẩn bị trước một ngày. Đầu tiên là lộn ngược lòng heo ra, sau đó dùng muối với bột mì thoa đều, rửa sạch bên trong, rửa đi rửa lại nhiều lần, sau đó lại lộn lòng về như cũ, rửa nước thêm vài lần. Chỉ e là không còn chỗ nào là không được rửa sạch sẽ, cũng sợ cách sơ chế này sẽ bị người khác học được.
Hôm nay lúc làm món lòng xào giòn, bà phát huy hết thực lực của chính mình, lại không tự tin lắm nên để cháu gái nếm thử mùi vị, chắc chắn không còn chút sai sót gì mới bưng đồ ăn lên. Trước khi đồ ăn được mang lên, bà còn do dự trong chốc lát, không biết có nên bỏ món này đi hay không, dù sao dùng cái nguyên liệu này để nấu ăn, thật sự là khó có thể đưa lên chỗ thanh nhã, so với những món khai vị của bà, càng khiến người ta khó có thể chấp nhận.
Tâm trạng bà đang bất ổn, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tô Tương thì lập tức được thả lỏng.
Con dâu vẫn còn cười được, nếu đồ ăn không được hoan nghênh, nàng sẽ không vui vẻ như vậy. Nói cách khác, món lòng heo xào giòn mà bà làm, không khiến cho khách nhân bất mãn?
“Có ạ, đều ăn sạch cả rồi.” Tô Tương vừa cười vừa trả lời.
Tưởng bà tử nhận được đáp án khẳng định, vỗ mạnh đùi mình: “Xem ra những quý nhân đó cũng không quá khó hầu hạ. Ngươi xem, món lòng heo ta làm cũng khiến người ta chết mê chết mệt. Tương nhi, mau nói những người kia mang nguyên liệu nấu nướng lại đây, để ta tiếp tục làm. Hôm nay ta phải khiến cho những quý nhân đó vịn tường mà về.”
Tưởng bà tử hùng hồn nói. Món bà lo lắng nhất là lòng heo cũng đã được đám quý nhân đó đón nhận rồi, thì bà còn gì phải thấp thỏm nữa chứ?
Bởi vì tâm tình tốt, hơn nữa lại không còn áp lực, những món ăn sau được Tưởng bà tử phát huy vượt xa mức bình thường. Khiến cho những nhóm hương thân từng đến Thiện gia ăn cơm, đều không khỏi trầm trồ tài nấu ăn của bà, càng ngày càng tinh tế. Còn những người chưa từng được thưởng thức qua món ăn Tưởng bà tử làm, thì miễn bàn, thực sự là không dừng được đũa, miệng ăn bóng nhẫy.
“Sao ta lại cảm thấy hương vị của món thịt kho tàu này, lại có chút giống với món thịt kho tàu của tiệm ăn Hảo Vận Lai nhỉ?”
Món ăn thứ 9 được mang lên, là món thịt kho tàu mà Tưởng bà tử cố ý chế biến theo hương vị của Hảo Vận Lai. Bởi vì điểm quan trọng của món này nằm ở nguyên liệu chế biến, cho nên, mùi vị của nó cũng không khác biệt lắm so với của tiệm ăn làm. Thậm chí, bởi vì có Phúc Bảo thường xuyên xúi giục nãi nãi thay đổi nên hương vị, nên còn có phần ngon hơn.
Nhắc đến những món ăn đặc trưng của tiệm ăn Hảo Vận Lai kia, những hương thân ở đây hầu như không ai là không biết. Cũng bởi vì số lượng món ăn được bán ra mỗi ngày quá ít, khiến cho nhóm phú hào đối với nó càng muốn có cho bằng được. Lúc này được người khác nhắc tới, mọi người mới để ý thấy, đúng là món thịt kho tàu trước mặt này, cùng với món ăn đặc trưng của tiệm ăn kia có mùi vị tương tự.
Vinh Tín tới Thiện gia ăn cơm không phải chỉ một hai lần, hắn biết hương vị món thịt kho tàu mà Thiện gia hay làm, cùng với món thịt kho tàu đang được bày trên bàn tiệc này, hoàn toàn khác nhau.
Hắn đặt đũa xuống, xoay người nhìn sang Thiện Tuấn Hải đang lẳng lặng đứng bên cạnh chứ không có ngồi vào bàn. Nhìn thấy ánh mắt đối phương đột nhiên lóe sáng vì những lời nói kia, hắn lập tức hiểu rõ mục đích chính của đối phương ngày hôm nay, cũng hiểu rõ vì sao, hôm nay Thiện gia lại nấu món thịt kho tàu có mùi vị tương tự với tiệm ăn Hảo Vận Lai như thế này.
Chỉ e bữa tiệc ngày hôm nay, hầu nhi tửu chỉ là thứ để ngụy trang, mục đích chân chính là muốn quảng bá rộng rãi cho thịt heo nhà bọn họ.
Thật thú vị! Vinh Tín bật cười trong bụng, không thể không bội phục đầu óc người Thiện gia, với trí tuệ như vậy, nếu dùng vào chỗ khác, e là có thể làm nên việc lớn.
Nếu hắn nhớ không lầm, con trai Thiện Tuấn Hải còn đang đọc sách ở trường. Chỉ tiếc tuổi tác của thằng bé còn nhỏ, nếu không, cũng đáng giá là một đối tượng để bồi dưỡng.
“Ta ăn rồi, cảm thấy hương vị rất giống với món ăn đặc sản của tiệm ăn Hảo Vận Lai nha. Tuấn Hải, ngươi nói xem, chẳng lẽ hôm nay các ngươi mời đầu bếp của tiệm ăn Hảo Vận Lai đến nấu hả?”
Nghĩ tới việc Thiện gia thường đem thức ăn tươi mới đến phủ của hắn, Vinh Tín không keo kiệt giúp Thiện Tuấn Hải bắt một cái thang, để hắn có thể thuận lý thành chương, nói ra lời mình muốn nói.
“Đúng vậy đấy, cái hương vị này, thật sự rất giống với đặc sản thịt kho tàu của tiệm ăn Hảo Vận Lai. Không, có lẽ còn ngon hơn nữa.”
Vương Ý gắp 1 miếng thịt kho tàu ngon miệng. Bởi vì thời gian nấu vừa đủ lâu, thịt nạc, thịt mỡ đã muốn keo lại, hơi có chút dính miệng. Thịt heo chín mềm, cho vào miệng giống như tan ra. Mùi vị nước sốt ngon, kết hợp với mùi thơm của thịt heo, mỡ mà không ngán, nạc mà không khô, rất kích thích thèm ăn, ăn một miếng lại muốn thêm một miếng.
“Chúng ta không có mời đầu bếp Hảo Vận Lai đến. Các lão gia cảm thấy món ăn này có hương vị giống với thịt kho tàu của Hảo Vận Lai, chẳng qua là vì nguyên liệu để Hảo Vận Lai làm ra món thịt kho tàu, chính là thịt heo của nhà chúng ta. Ngoài ra không có gì khác.”
Thiện Tuấn Hải nhìn món ăn vừa mới đưa lên không lâu đã bị ăn sạch sành sanh, nói ra mục đích lớn nhất của việc tổ chức bữa tiệc ngày hôm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận