Nông Gia Lạc

Chương 181: Công Việc Kiếm Sống

Bọn họ vất vả lắm mới tìm được một cái miếu hoang để dung thân, tránh lạnh, sau mấy ngày sửa chữa, cái miếu cũng không tới mức chỗ nào cũng lọt gió. Nơi này còn có một ngọn núi lớn với cây cối um tùm, lúc bọn họ không xin được lương thực thì cũng không tới mức bị chết đói. Nghĩ đến chuyện bọn họ không thể ở lại nơi này nữa, đám người già và con nít đều vô cùng tuyệt vọng.
“Có muốn làm việc kiếm sống không? Một ngày ba cái bánh ngô, một củ khoai lang. Các ngươi về hỏi ý kiến của bọn họ, có muốn làm hay không.”
Số lương thực này đưa ra rất hợp lý. Với số lượng này, không thể đủ cho một nam nhân ăn no bụng, nhưng pha thêm nước, trộn chung vỏ cây, mấy thứ linh tinh nấu lên, thì có thể chia cho người già và trẻ nhỏ có cái để lót bụng.
Cũng không phải Thiện Tuấn Hải keo kiệt, mà là trước khi hiểu rõ được ngọn nguồn của lưu dân, hắn không dám cho bọn họ ăn quá nhiều, nếu không, rảnh rỗi lại phát sinh thêm mấy chục người có ý xấu với thôn Bình Liễu, còn đều là thanh niên trai tráng, đây còn không phải là tự đào hố chôn mình à.
Mấy người già đều ngây người.
Bánh ngô, khoai lang! Bọn họ không có nghe nhầm chứ?
“Có, có có!”
Mấy người già dẫn đầu liều mạng gật đầu, cả đám người dùng hết sức lực của mình chạy nhanh về phía miếu hoang, sợ rằng chạy chậm thì Thiện Tuấn Hải sẽ đổi ý.
Bởi vì những người già chạy quá nhanh, mấy đứa nhỏ đi theo ăn xin bị bỏ lại tại chỗ, một đám nhỏ nhỏ, gầy gầy, dùng ánh mắt thấp thỏm sợ hãi nhìn đám người Thiện Tuấn Hải.
“Ăn đi.”
Cách bức tường băng, Thiện Tuấn Hải ném hai cái bánh ngô qua, bọn nhỏ nhặt được bánh ngô cũng không ăn, vừa nuốt nước miếng, vừa cất bánh vào, chuẩn bị mang về chia sẻ với người nhà.
Hai cái bánh ngô như vậy, thêm nước vào nấu lên, mỗi người ở miếu hoang đều có thể uống được một ít cháo ngô loãng, đây là mỹ vị khó có được lúc đang chạy nạn.
Nhìn mấy đứa nhỏ quá mức hiểu chuyện, Thiện Tuấn Hải thở dài, chỉ hy vọng lòng tốt của bọn họ không trao lầm người.
Những nam nhân ở miếu hoang nghe được trưởng bối trong nhà nói chuyện đều không dám tin tưởng, chỉ tới khi họ leo lên chiếc thang được bắc ngang qua tường băng để vào thôn, và nhận được một nửa tiền công của một ngày, mới ý thức được đây không phải nằm mơ.
“Thiện lão tam, ngươi muốn thuê những người này giúp nhà ngươi đào hầm băng thật à?”
Để cho lưu dân vào thôn không phải là việc nhỏ, nhất là khi những lưu dân được cho vào thôn đều là thanh niên trai tráng đang trong độ tuổi lao động, đối với người trong thôn, đây là một sự uy hiếp rất lớn.
Bởi vậy, lúc này, mặc dù rất sợ lạnh, nhưng người trong thôn vẫn không nhịn được mà vây quanh Thiện gia, một đám chen chúc nhau, muốn nhìn bộ dạng của những lưu dân chạy nạn đó một chút.
Đám lưu dân này, đa phần là những người từ 20 đến 30 tuổi, bởi vì đói khát, đa số bọn họ đều gầy da bọc xương, nhìn qua chẳng có chút uy hiếp nào. Người trong thôn thấy vậy cũng không sợ hãi nữa, nhưng lại cảm thấy Thiện gia bỏ của ra thuê những nhân công như vậy thật sự không đáng, đám người này thì có thể làm được bao nhiêu việc?
“Ừ, mùa đông năm nay lạnh như vậy, nếu không dự trữ được băng thì thật là đáng tiếc. Đào một cái hầm băng cũng không tốn bao nhiêu tiền công, nhưng có thể chứa được đủ lượng băng cho nhà mình dùng, nếu mà không dùng hết, thì mùa hè sang năm cũng có thể bán được với giá cao. Vả lại, hầm băng cũng không phải là thứ dễ bị hư hại, nếu mà làm tốt thì cũng có lợi cho con cháu sau này.”
Thiện Tuấn Hải cười, giải thích với những người trong thôn đang vây xem. Nghe lời hắn nói, một số thôn dân cũng cảm thấy hứng thú, nhận ra được lợi ích của việc xây dựng hầm băng.
“Lão gia yên tâm, huynh đệ chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Những nam nhân đó cầm mấy cái bánh ngô trên tay, vô cùng cảm động, nước mắt lưng tròng. Sau khi bị người trong thôn nghi ngờ, hận không thể moi móc hết tim gan ra, chứng minh cho Thiện Tuấn Hải thấy khả năng của mình, sợ rằng mình sẽ mất đi công việc kiếm được miếng ăn này.
Đám nam nhân bọn họ muốn làm việc thì không thể để bụng đói, cho nên ba cái bánh ngô và củ khoai lang này, ít nhất có thể cất lại một nửa đem về cho người trong nhà, cộng thêm vỏ cây và cỏ dại, cơ hội sống sót của cả nhà cũng tăng lên nhiều.
Nhất là những ai trong nhà còn có người già và trẻ nhỏ, dạ dày của bọn họ rất yếu, khó có thể tiêu hóa được vỏ cây thô ráp, trong khoảng thời gian chạy nạn này, bụng của họ đều bị trướng lên, tay chân còi cọc, đây đều là dấu hiệu của việc dạ dày bị hư tổn, có được số thức ăn dễ tiêu hóa này, tỷ lệ sống sót của người già và trẻ nhỏ cũng sẽ cao hơn nhiều.
Người trong thôn không nói gì, nhìn mấy cái bánh ngô trên tay mấy lưu dân, nguyên liệu hẳn là từ bột ngô thô và cùi bắp. Trước kia, người trong thôn cũng thường ăn cái này, chỉ là sau này, điều kiện mỗi nhà đều tốt lên, cho dù là ăn bánh ngô, cũng sẽ ăn loại bánh được làm từ bột ngô mịn, hoàn toàn từ hạt ngô. Thứ bánh ngô trong tay lưu dân này, bọn họ không thèm để vào mắt.
Chỉ cần tốn ba cái bánh ngô, một củ khoai lang làm tiền công là có thể thuê một lưu dân tới đào giúp hầm băng cho nhà mình, mà hầm băng này lại có thể tạo phúc cho con cháu, hẳn là một việc mua bán có lời.
Một số người đầu óc linh hoạt còn nghĩ tới, mấy ngày nay tuyết lớn khiến nóc nhà có chút hỏng hóc, bắt đầu tính toán thuê những lưu dân này tới giúp nhà mình sửa chữa. Giá thuê những lưu dân này cũng không cao, so với việc thuê người trong thôn tới giúp rồi lại phải mắc nợ ân tình, thì dễ dàng hơn nhiều.
Có điều, họ cũng không vội tìm người. Những nam nhân bên ngoài có thể làm việc cũng chỉ có vài người, đều đã đến làm công cho Thiện gia. Cho dù bọn họ muốn xây hầm băng như Thiện gia, thì cũng phải đợi đến khi Thiện gia hoàn thành. Nhân cơ hội này, bọn họ cũng có thể cẩn thận quan sát những lưu dân kia, bằng không, lại tiền mất tật mang, đi tong mấy cái bánh ngô, đó cũng là lương thực nha.
Những lưu dân đó cũng xem như thuận lợi đến làm việc ở thôn Bình Liễu. Mỗi buổi sáng, đúng giờ, sẽ có thôn dân bắc thang ra ngoài, cho phép những lưu dân này đi vào, tới buổi tối, lại dùng thang để đưa họ ra ngoài. Có lẽ vì không muốn mất đi công việc này, nên những lưu dân đó đều dốc hết sức để làm việc, để ông chủ Thiện Tuấn Hải không tìm ra được bất cứ vấn đề gì. Không ai có thể ghét một nam nhân thuần phác, tay làm hàm nhai, cho nên, tiền công mà Thiện gia trả cho những người này cũng tăng thêm một ít, lúc đầu được ba cái bánh ngô thì lúc này tăng lên 4 cái, khoai lang cũng thành 2 củ. Bởi vì Thiện gia chân thành như vậy, nên những người đó càng thêm ra sức làm việc.
Người trong thôn có thói quen mạo hiểm gió tuyết, đi bộ đến nơi Thiện gia làm hầm băng, quan sát tiến trình làm việc của những lưu dân đó, cho nên đối với sự chịu thương chịu khó của bọn họ, ai nấy đều để tâm chú ý. Sau Thiện gia, trong thôn lại có thêm 3 hộ khác muốn thuê lưu dân đến đào hầm băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận