Nông Gia Lạc
Chương 147: Nguyện Cả Đời Đối Với Nàng Thật Tốt
Bị nói trúng tim đen, Nghiêm Sơn Sinh không nhịn được có chút xấu hổ. Trong lòng vừa ngọt ngào, lại có chút đau khổ.
“Có lẽ Phúc Bảo chỉ xem con như ca ca. Cũng như Phúc Đức, đều là ca ca.” Nghiêm Sơn Sinh lảng tránh nói. Nhất là, vị thiếu niên ở chung với Phúc Bảo ngày hôm nay, hình như xuất chúng hơn hắn rất nhiều.
“Ngượng ngùng xấu hổ cái gì, chẳng giống con trai ta chút nào cả!”
Lúc này, Nghiêm Khôn hận không thể trực tiếp chạy vọt tới trước mặt Thiện Tuấn Hải, bàn bạc với hắn hôn sự của con gái. Nhưng nghe đứa con trai không ra gì của mình nói như vậy, uy phong thoáng chốc bị dập tắt.
“Lão tử hỏi con, con có thích Phúc Bảo hay không? Sau này cưới Phúc Bảo, có nguyện ý đối xử tốt với nàng cả đời hay không?” Nghiêm Khôn hùng hổ hỏi, mắt nhìn chằm chằm con trai, không cho phép hắn tránh né.
“Thích, con nguyện lấy cả đời mình để đối xử với nàng thật tốt.” Nghiêm Sơn Sinh không hề do dự, nói lời chân thật từ tận đáy lòng.
Ở trong lòng hắn, Phúc Bảo chính là bảo bối mong manh dễ vỡ, không giống hắn da dày thịt béo, có thể tùy ý lăn lộn. Chỉ cần nghĩ tới Phúc Bảo nguyện ý gả cho hắn, hắn liền kích động, tim gan rối loạn. Hắn hận không thể đem Bảo Nhi nâng niu trong lòng bàn tay, sau đó, dùng sức dài vai rộng của mình, che mưa chắn gió cho nàng, không để cho nàng phải nhíu lông mày một cái, phải rơi một giọt nước mắt nào.
“Được, nhớ cho kĩ những lời mà hôm nay con nói. Sau này, nếu con có làm gì khiến Phúc Bảo thương tâm, lão tử đánh gãy chân con.” Nghiêm Khôn ngồi không yên: “Con chờ đó, hôm nay ta nhất định ra mặt, giúp con hỏi thăm, đánh tiếng với Thiện thúc.”
Nghiêm Khôn vội vã đi ra phòng ngoài, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên dừng bước: “Còn tiểu tử con, con phải dỗ dành Phúc Bảo thật tốt. Thiện thúc con yêu thương con gái Phúc Bảo này như vậy, đối với Thiện thúc con, tâm ý nàng là quan trọng nhất.”
Nghiêm Khôn quan sát con trai một chút, bởi vì vừa mới chẻ củi, Nghiêm Sơn Sinh đã cởi áo khoác ngoài ra. Trời lạnh nhưng chỉ mặc hai kiện áo đơn bạc trên người, nút thắt trên vạt áo không cài, có thể nhìn thấy cơ bắp cường tráng, rắn chắc, sinh lực dồi dào. Ngũ quan khí khái, màu da mạnh khỏe, càng khiến hắn có thêm vài phần khí khái nam tử.
Con trai mình, nhìn chỗ nào cũng thấy tốt. Nhưng Nghiêm Khôn có chút không chắc chắn, Phúc Bảo lớn đến từng này tuổi, có phải hay không sẽ thích những người đọc sách cao cao gầy gầy, trắng trẻo nho nhã?
“Đến lúc đó cha cho con tiền, con cũng phải thay đổi ngoại hình của mình cho thật tốt, chứ con bây giờ…” Nghiêm Khôn muốn nói để con trai may vài bộ đồ mới. Nhưng lại cảm thấy, thể trạng này của con trai hắn, cho dù mặc quần áo kiểu gì thì con trai hắn vẫn như thế.
Cái này thật khiến người ta đau đầu: “Thôi được rồi, mấy ngày này, con nghĩ xem thử Phúc Bảo thích cái gì, cứ yên tâm mạnh dạn mà mua, cha không thiếu tiền!”
Nghiêm Khôn từ con dâu liền tưởng tượng ra cháu trai cháu gái đáng yêu, hắn căn bản không thể dừng lại được, vắt hết óc mà nghĩ ra chiêu chỉ điểm cho con trai. Sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, gấp tới mức muốn cùng Thiện Tuấn Hải bóng gió nói vài thứ.
Thay đổi?
Nghiêm Sơn Sinh đi ra sân, kéo một thùng nước từ giếng lên, từ trong nước mát, soi thấy mặt mình.
Nếu hắn thay đổi cách ăn mặc như những người đọc sách, có thể đẹp được như tiểu bạch kiểm mà mình nhìn thấy lúc sáng sao?
Hay là, hắn cũng mặc một cái áo ngoài đỏ rực?
Nghĩ tới hình ảnh kia, Nghiêm Sơn Sinh không nhịn được mà rùng mình.
“Hải ca của các ngươi đâu rồi?”
Ở trấn trên, Nghiêm Khôn và Thiện Tuấn Hải có một trạm nghỉ, chuyên dùng để tiếp đãi những thương khách vì nghe danh mà đến. Những người muốn mua thịt gia súc của Thiện gia, hoặc thương nhân muốn mua rau quả tươi, sẽ đến đó thương lượng số lượng và giá cả hàng hóa với bọn họ.
Lúc đầu, hai người Thiện Tuấn Hải và Nghiêm Khôn sẽ thay phiên nhau ở lại đó, nhưng khi chuyện làm ăn dần dần đi vào quỹ đạo, hàng hóa Thiện gia cung không đủ cầu, sau khi hình thành thị trường mua bán, hai người cũng không phải quá gấp rút tiếp đãi những thương khách nữa. Nhất là bây giờ, khi hàng hóa đều đã niêm yết giá cả, cùng lắm là có chút chênh lệch theo mùa, nên cho dù bọn họ không có ở đây, chỉ cần mỗi quản sự trông coi thôi, cũng có thể xử lý được hơn phân nửa công việc.
Cùng lắm là khi gặp phải đơn hàng lớn, quản sự không thể nắm chắc quyết định, mới mời hai người đến. Trừ cái đó ra, có tới trạm nghỉ này hay không, đều phụ thuộc vào thời gian cũng như tâm tình của hai người bọn họ.
Nhưng nói tóm lại, nơi này chính là nơi dễ tìm được Thiện Tuấn Hải nhất.
“Hôm nay, ông chủ Thiện không có đến đây.”
Quản sự giao cho tiểu nhị tiếp đãi mấy vị khách nhỏ, bản thân mình thì chạy đến tiếp đón Nghiêm Khôn.
“Được rồi, các ngươi cứ làm việc của mình đi.”
Nghiêm Khôn gật gật đầu, nhìn một vòng hiện trạng của căn phòng, lên tiếng chào hỏi, rồi xoay người đi về phía ngoại ô.
Hắn nghĩ, nếu hôm nay Thiện Tuấn Hải không lên trấn trên, vậy thì chắc chắn đang ở trong thôn. Bây giờ, nếu hắn đến nhà của đối phương tìm người, nhất định có thể tìm được.
“Không được, như vậy quá mức nóng vội.”
Vừa mới đi một chuyến vô ích, làm đầu óc đang nóng vội của Nghiêm Khôn chợt thanh tỉnh một chút. Bây giờ, nếu hắn tự tiện tới cửa tìm người, không khỏi có chút gấp gáp. Tính tình Thiện Tuấn Hải khôn khéo, nhất định có thể từ trong lời nói của hắn, nhìn thấu được tâm ý của hắn.
Nghiêm Khôn hiểu rõ Thiện Tuấn Hải yêu thương con gái Phúc Bảo tới mức nào, hận không thể khiến cho mấy kẻ khác phái phải tránh xa Phúc Bảo 3 trượng. Đứa con trai của hắn, nếu không phải lúc nhỏ đã chơi thân với Phúc Bảo, chỉ sợ cũng sẽ bị Thiện Tuấn Hải đuổi sang một bên rồi.
Giống như hiện tại, mặc dù cái gì cũng chưa xảy ra, Thiện Tuấn Hải cũng đã xem con của hắn như kẻ địch rồi. Chờ tới lúc hắn chủ động nói đến hôn sự, chẳng phải càng tăng thêm chướng ngại vật cho con trai hắn sao? Nghiêm Khôn dùng mông cũng có thể đoán ra được, vì kéo dài chuyện xuất giá của Phúc Bảo, Thiện Tuấn Hải nhất định sẽ nghĩ ra cách để chia rẽ hai đứa nhỏ.
Nghĩ như vậy, Nghiêm Khôn liền bước chậm lại.
Hắn đứng lặng thật lâu ngoài trấn, khiến xung quanh người ra kẻ vào tò mò quan sát hắn. Mất gần nửa ngày, Nghiêm Khôn xoay người quay về thị trấn, hắn quyết định, chuyện này vẫn là nên xuống tay từ người khác.
“Tú Cúc ơi!”
Lữ Tú Cúc đang ở trong sân vừa bực bội vừa giặt quần áo, liền nghe được bên ngoài có tiếng gọi to quen thuộc.
“Nương, sao người lại đến đây, còn có đại tẩu nữa.”
Lữ Tú Cúc vui mừng để quần áo đang giặt được nửa chừng xuống, đi nhanh ra cửa, mở then cài, nhiệt tình đón người vừa đến.
“Sao không thấy Phù Dung đâu?”
Đại tẩu Lữ gia nhìn đống quần áo đang giặt được một nửa bên cạnh giếng trong sân, nghĩ tới ánh mắt không vui lúc em chồng thấy mình, lập tức nghĩ tới con gái của mình vừa mới gả tới làm dâu nhà em chồng, trên mặt mang theo vẻ tò mò hỏi han.
Bạn cần đăng nhập để bình luận