Nông Gia Lạc
Chương 235: Hồi Tưởng
“Giờ lành tới rồi, chúng ta mau chuẩn bị đứng lên đi.”
Vừa nói, nàng vừa đưa cho Phúc Bảo một quả táo đã rửa sạch sẽ, đặt vào trong tay nàng, đám người Tô Tương cũng nhanh chóng đánh giá con gái từ trên xuống dưới, nhìn xem có còn chỗ nào chưa thích hợp hay không.
Ý nghĩ của Vương Xuân Hoa bị gián đoạn, tự nhiên cũng không còn ý định mở miệng.
Phù Tú Liên thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự rất sợ hôm nay là ngày tốt như vậy, lỡ đâu mẹ chồng không có đầu óc của nàng lại nói ra những lời nàng ta cho là tốt, nhưng thực tế thì chẳng êm tai, đọng chạm cảm xúc của Phúc Bảo, phá tan không khí vui mừng của ngày hôm nay.
“Phúc Bảo của ta sau này nhất định sẽ hạnh phúc.”
Lúc Phúc Bảo được anh trai ruột Thiện Phúc Đức cõng trên lưng, đi khỏi khuê phòng của mình, Tô Tương kéo tay nàng lại, lưu luyến không nỡ rời xa, nói một câu như vậy.
“Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, ngày đêm kề cận, thật sự là một mối hôn sự tốt.”
Tông Khánh đế nhìn tân lang leo xuống ngựa, hồi hộp, tay chân luống cuống, rất nhanh liền nhớ ra đối phương chính là thiếu niên ngày đó xuất hiện ở tiệm ăn, mang theo cho Phúc Bảo một bao kẹo mạch nha.
Người già rồi, rất dễ nhớ lại những chuyện cũ, nhìn đôi thanh mai trúc mã này, Tông Khánh đế không khỏi nhớ tới người vợ cả nguyên phối đã mất của mình.
Lúc Tông Khánh đế vẫn còn là hoàng tử, mẫu phi chỉ hôn cho ông, cưới biểu muội ruột thịt nhà của bá phủ, lúc còn nhỏ, biểu muội này của ông thường xuyên tiến cung thăm mẫu phi của ông, hai người cũng có thể gọi là hai đứa nhỏ vô tư.
Biểu muội xinh đẹp dịu dàng, lại thông minh, lanh lẹ, sinh ra trong gia đình quyền quý, quản lý hậu viện của ông vô cùng tốt, ông có khả năng áp chế các huynh đệ khác, ngôi lên ngôi vị hoàng đế, không thể không có công của biểu muội.
Chỉ tiếc, hồng nhan bạc mệnh, vào năm thứ tư ông đăng cơ, biểu muội sau khi hạ dinh Thái tử thì rong huyết, hương tiêu ngọc vẫn.
Là hoàng đế, Tông Khánh đế có quá nhiều nữ nhân, cho dù tiên hoàng hậu là biểu muội thân thiết, chiếm một vị trí rất lớn trong lòng ông, nhưng chung quy lại cũng không phải là duy nhất.
Lúc biểu muội còn sống, bên trong hậu cung còn có rất rất nhiều phi tần được sủng ái, sau khi biểu muội qua đời ba năm, ông sắc phong cho người vốn dĩ là Quý Phi lên thay thế.
Hình ảnh của nàng cũng dần dần trở nên mơ hồ trong trí nhớ của ông, đến giờ phút này, bỗng nhiên hiện lên rõ ràng.
“Thái Tử như thế nào rồi?”
Không thể hiểu được, Tông Khánh đế bỗng nhiên nhìn đôi tân lang, tân nương sau đó hỏi thái giám tổng quản bên cạnh một câu như vậy.
Vinh Tín đứng sau lưng hoàng đế không xa, những lời này cũng vừa vặn lọt vào tai hắn.
Tông Khánh đế đã ở cái tuổi gần đất xa trời, cuộc tranh quyền đoạt thế cũng đang lâm vào giai đoạn gây cấn.
Thái tử là con trai của tiên hoàng hậu, vừa sinh ra đã được phong là thái tử, nhận hết tất cả sủng ái, chỉ tiếc hoàng đế đều có một bệnh chung, đó là càng già, càng kiêng kị đứa con có khả năng uy hiếp đến hoàng quyền của mình, cho dù Tông Khánh đế tự thấy mình là hoàng đế anh minh, nhưng cũng không phải ngoại lệ.
Trong triều đình, thái tử từng bị hoàng thượng chèn ép, quở trách nhiều lần, còn những hoàng tử khác bộc lộ tài năng hơn người cũng dần lọt vào tầm mắt của hoàng đế.
Thí dụ như Đại hoàng tử do Hiền phi sinh ra, có tài lãnh đạo, hay là Lục hoàng tử, cũng có năng lực tương tự, tứ hoàng tử có nhà ngoại là tướng quân nắm giữ trọng binh, hay là cửu hoàng tử thông tuệ, hiền lương, có ông ngoại là bậc thông thái đương thời.
Những hoàng tử đó đều như hổ rình mồi, nhòm ngó vị trí thái tử.
Vinh Tín không ở kinh thành cho mới mới có thể tạm thời thoát khỏi phong ba tranh quyền đoạt lợi đó, nhưng lúc này đây, hắn tất nhiên sẽ thăng chức, nếu trở về kinh thành, hắn nhất định phải chọn một trong các vị hoàng tử để mà đi theo.
Nói một câu không dễ nghe, khi lão hoàng đế còn sống, hắn làm trung lương, có thể như diều gặp gió, nhưng đợi tân đế kế vị, có khả năng cao hắn sẽ bị sủng thần của tân đế thay thế, trừ khi hắn cam tâm tình nguyện dừng chân tại đây, nếu không, bắt buộc phải chọn một trong số những hoàng tử một trung quân mà tương lai hắn muốn đi theo.
Dù sao cũng phải chọn một cách thức khôn khéo, ít nhất không để những hoàng tử bị hắn cự tuyệt căm hận hắn.
Nghĩ như vậy, Vinh Tín có chút phát sầu, nếu biết trước thời cuộc trong kinh thành diễn biến phúc tạp như lúc này, không bằng hắn ở lại vị trí Tri Châu này thêm vài năm, đợi đến lúc tân đế kế vị, lại đề bạt với tân đế, như vậy thì hôm nay đã không phiền não thế này rồi.
“Trước khi rời kinh thành, nghe hạ nhân bên người nhị thiếu gia hồi báo, nhị thiếu gia hình như bị nhiễm phong hàn, thân thể mắc bệnh nhẹ.”
Là người bên cạnh hoàng đế, đại thái giám tự nhận mình là người hiểu hoàng đế nhất, nhưng lúc trước khi còn ở kinh thành, hoàng thượng đã vô cùng ghét bỏ thái tử, lúc này bỗng nhiên lại nhắc tới thái tử, lý do là gì.
“Truyền tin trở về, bảo Vương đại phu đến bắt mạch cho nhị thiếu gia, cần thuốc gì thì có thể mở cửa kho thuốc của ta.”
Tông Khánh đế trầm mặc nửa ngày, đè thấp giọng phân phó với thị vệ bên cạnh.
“Vâng.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ thái giám với thị vệ, ngay cả Vinh Tín bên cạnh cũng bắt đầu suy nghĩ tới thâm ý ẩn sâu hành động này của hoàng đế, chẳng lẽ thái tử sắp được phục sùng sao?
Người ở trong hố sâu của quyền lực luôn phải hiểu được hàm nghĩa sâu xa trong mỗi lời nói, cử chỉ của hoàng đế, người cách xa quyền lực như Thiện Tuấn hải đương nhiên không nghĩ nhiều như thế, nhưng mà hắn đã bị dọa đến hóa đá rồi.
Thái Tử!
Hắn khẳng định bản thân mình không nghe nhầm.
Còn vị lão nhân đột nhiên xuất hiện ở tiệc hỉ này mà mọi người gọi là Hoàng lão gia, hoàng, hoàng, thân phận đã rõ như ban ngày.
Đang êm đẹp, thế quái nào hoàng đế lại đến tham gia náo nhiệt, nếu không phải tại ông ta, hắn sẽ gả con gái ra ngoài sớm thế này sao!
Thiện Tuấn Hải cảm thấy đau đầu, hai chân bất lực, không biết lúc này hắn có nên ngất xỉu để thể hiện sự tôn sùng của hắn với hoàng đế lão gia hay không.
“Lão tam vẫn là không nỡ để Phúc Bảo xuất giá.”
Lữ Tú Cúc đi theo tân nương ra ngoài, chỉ chỉ về phía Thiện Tuấn Hải đứng đó không xa, sắc mặt xanh mét, ghé sát, nói nhỏ vào tai Tô Tương: “Buổi tối ngươi cố mà dỗ dành hắn, ta thấy bộ dạng này của lão tam, giống như là đau lòng muốn ngất xỉu.”
“Ta biết đại tẩu.”
Tô Tương nhìn phu quân mình, hoàn toàn đồng ý, không ngờ chuyện con gái xuất giá lại ảnh hưởng tới hắn lớn như vậy.
Nàng thật sự phải khuyên nhủ phu quân mình, con gái xuất giá không phải là không quay về, hắn bi thương, đau lòng như thế, kết quả, người khổ sở chính là nàng với con gái.
Cũng may, Thiện Tuấn Hải không biết nương tử với đại tẩu đang suy nghĩ cái gì, nếu không, chỉ sợ hắn sẽ càng đau đầu thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận