Nông Gia Lạc
Chương 60: Cuộc Sống Nhà Mẹ Đẻ
Lâu dần, thấy Thiện gia hình như không có ý định rước nàng về, mấy huynh đệ liền kéo nhau tới Thiện gia nói lý lẽ, lại bị đánh đuổi ra ngoài. Sau đó, mọi người lập tức trở mặt.
Vốn dĩ, trong nhà, nàng với mấy đứa cháu gái cùng ở chung một gian phòng, ít ra còn có một cái giường, một cái chăn bông cũ nát, rách rưới. Sau này, đại tẩu sợ nàng chiếm chỗ của mấy đứa nhỏ, đuổi nàng ra nhà bếp, xếp củi khô thành giường cho nàng, phủ rơm rạ thành chăn cho nàng.
Nhị tẩu chê nàng ăn nhiều, nên từ đó về sau, trong nhà, nàng trở thành người làm việc nhiều nhất, nhưng lại phải đợi người Vương gia ăn cơm xong mới đến lượt nàng. Nhưng đám người Vương gia toàn là người lười biếng, tất cả đều dựa vào sự chu cấp của đứa con gái đã xuất giá, làm sao có thể có bữa ăn sung túc được. Thế nên, đợi đến khi Vương Xuân Hoa ngồi vào bàn, thì trên bàn chẳng khác gì một đống hỗn độn, chỉ còn mấy thứ nhìn không ra cơm hay gạo. Ăn xong bữa này, nàng còn phải múc hai muôi nước trong vại, nhổ ít rau dại ven đường, nấu thêm canh, húp cho no.
Về phần quần áo mà Thiện Tuấn Hà thu dọn cho nàng, để nàng mang về nhà mẹ đẻ, cũng đã sớm bị mẹ và các chị em dâu giành giật. Bộ đồ nàng đang mặc trên người cũng không biết là họ lấy ở đâu ra, chi chít chắp vá, chỉ có thể miễn cưỡng che kín cơ thể.
Mà điều khiến Vương Xuân Hoa sợ hãi nhất chính là, cha mẹ với huynh tẩu hình như có ý định gả nàng cho một người góa vợ, muốn lợi dụng thật tốt một cô nương không có giá trị như nàng, kiếm thêm một phần sính lễ cưới hỏi.
Vương Xuân Hoa biết, nếu việc này mà thành công, thì nàng thật sự không thể trở về Thiện gia, thật sự không thể gặp lại Phúc Tài của nàng nữa.
Cho nên, nàng nhất định phải quay về, tự mình trốn về.
Hơn nửa tháng nay, cuộc sống của Vương Xuân Hoa không khác gì trong địa ngục. Cũng nhờ bản thân trải nghiệm sự trở mặt của người nhà, mà nàng mới nhận ra, cuộc sống của mình ở Thiện gia hạnh phúc biết chừng nào.
Tuy phải ra đồng làm việc, nhưng lại có cơm để ăn no, quả thực là hạnh phúc. Dù cha mẹ chồng không thương yêu nàng nhất, nhưng vẫn may quần áo mới cho mặc, quả thực là hạnh phúc. Tóm lại, đối lập hoàn toàn với nhà mẹ đẻ, nhà chồng chính là nơi ở ngập tràn hạnh phúc.
Vương Xuân Hoa cảm thấy, cha mẹ mắng nàng ngu xuẩn, mắng nàng sống sướng quá sinh tật đều không hề sai.
Nếu cho nàng một cơ hội nữa, nàng tuyệt đối sẽ không so đo với đại tẩu và đệ muội, cũng sẽ không ganh tị việc cha mẹ chồng yêu thương mấy đứa nhỏ tam phòng hơn con của nàng, càng không lén lút hành hạ hai đứa con gái của mình, để cha mẹ chồng nắm thóp.
Nhắc đến, cũng là do nàng ngu ngốc. Chẳng phải chỉ là hai đứa trẻ con thôi sao, cho dù nàng không thích hai đứa con gái này, thì chúng cũng từ trong bụng nàng mà sinh ra, sau này xuất giá thì đã có tiền chung lo của hồi môn cho, nàng cần gì phải khiến cho hai đứa nhỏ có khoảng cách với mình, không thân thiết với người mẹ ruột này đây.
Nếu nuôi con gái thật tốt, về sau cũng có thể trợ giúp cho con trai nàng mà. Rốt cuộc là nàng ngu xuẩn tới mức nào, mới để cho sự đố kị làm u mê đầu óc, khiến nàng mở miệng muốn đem hai đứa con gái đi bán đây.
Vương Xuân Hoa cảm thấy, nếu cho nàng một cơ hội nữa, nàng nhất định sẽ cẩn thận hơn, đè nén những bất mãn ở trong lòng, ngày ngày chăm sóc con trai thật tốt.
Đợi đến khi cha mẹ chồng qua đời, hai con gái cũng xuất giá, cái nhà kia còn không phải do nàng làm chủ sao.
Bây giờ, nàng chỉ cần chịu đựng, khổ tận cam lai.
“Nương, con thật sự biết lỗi rồi. Người cứ coi như nể mặt Phúc Tài, Mai Nương với Lan Nương, cho con quay về đi. Nếu không, nếu không, cha nương con sẽ đem con đi bán mất.”
Vương Xuân Hoa ôm mặt, gào khóc thật to, kết hợp với gương mặt quá mức tiều tụy của nàng, khiến người nhìn thương tâm, người nghe rơi lệ.
“Đại nương, ta tự nhiên nhớ ra trong nhà còn có chút việc. Để hôm khác, ta lại đến thăm hỏi, sẵn tiện bàn chuyện mấy con heo luôn.”
Nghiêm Khôn nhìn thấy Vương Xuân Hoa tự nhiên chạy vọt vào, thì biết mình nên thức thời rời đi. Dù sao đây cũng là việc nhà người ta, mà Nghiêm gia bọn họ với Thiện gia cũng không quá thân thiết, ở lại quả thực không thích hợp.
“Cũng được, đợi hôm nào ngươi lại tới nhà của đại nương, đại nương sẽ làm món bánh trứng và thịt kho tàu sở trường cho ngươi ăn.”
Tưởng bà tử cảm kích Nghiêm Khôn, trong lòng cảm thấy đối phương là một người rất tinh tế.
Nghiêm Sơn Sinh đáng thương, mới ở với bạn chưa được bao lâu thì phải rời khỏi Thiện gia. Cũng may hắn luôn là đứa trẻ ngoan, trên mặt chỉ lộ ra vài phần không nỡ, chứ không giống những đứa trẻ khác, lăn lộn trên đất ăn vạ.
“Sơn Sinh, nhất định ngươi phải đến đây chơi nữa đó.”
Thiện Phúc Đức vẫy tay tiễn bằng hữu. Lúc nãy hắn còn muốn dắt đối phương đi leo cây, bây giờ chỉ có thể hẹn lần sau thôi.
“Ê a, chơi.”
Ở trong ngực mẹ, Phúc Bảo cũng vẫy cái tay nhỏ với Nghiêm Sơn Sinh.
Nàng nhớ rõ ca ca có nói, tiểu ca ca này khen nàng đáng yêu, thật là một đứa trẻ tinh mắt. Nên dĩ nhiên, nàng không thể keo kiệt, phải thể hiện sự nhiệt tình, hiếu khách của mình.
Nghiêm Sơn Sinh thấy bằng hữu cùng với tiểu muội muội bày tỏ với mình như vậy, trong lòng vừa vui vẻ, vừa buồn bã.
Đợi đi xa rồi, hắn mới ngẩng đầu nói với cha: “Cha, nhà mình còn ít heo lắm, lúc nào mình tới nhà Phúc Đức mua heo đi.”
Nghiêm Sơn Sinh nghĩ, tốt nhất là ngày mai liền tới Thiện gia mua heo. Như vậy, hắn lại có cơ hội ở lại Thiện gia, chơi với Phúc Đức và muội muội Phúc Bảo.
Lúc hắn vừa đi, muội muội bảo bối còn vẫy tay với hắn, chứng tỏ nàng rất thích hắn nha.
Nghiêm Sơn Sinh vui sướng trong lòng, trên mặt lại không thể hiện ra, chỉ trầm ổn nói với cha ruột.
“Chuồng heo ở nhà vẫn còn hai con, vẫn đủ bán trong vài ngày nữa.”
Nghiêm Khôn dở khóc dở cười, nhưng đây là yêu cầu hiếm hoi của con trai, nên hắn quyết định, ngày mai sẽ nới rộng chuồng heo trong nhà, tranh thủ sớm ngày đến Thiện gia mua heo.
“Vào nhà đi.”
Bên kia, Tưởng bà tử trừng mắt nhìn Vương Xuân Hoa đang quỳ trên mặt đất, rồi cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh.
Từ lúc trong nhà liên tiếp xảy ra hai việc chẳng hay ho gì, người trong thôn liền đặt điều, thêm mắm dặm muối. Giờ mà để ai nhìn thấy Vương Xuân Hoa quỳ gối trước mặt bà, cũng chẳng biết sẽ suy diễn ra cái chuyện gì nữa.
Vừa rồi, động tĩnh cũng không nhỏ, nên Lữ Tú Cúc cùng với Thiện Mai Nương và Thiện Lan Nương đều từ trong phòng chạy ra. Thiện Phúc Tông cũng muốn ra xem thử, nhưng Lữ Tú Cúc lấy lí do để hắn trông coi Thiện Tuấn Sơn, bảo hắn về phòng.
Chưa nói tới Lữ Tú Cúc là người như thế nào, nhưng đối với việc giáo dục con cái, nàng vẫn là người có tâm.
Nàng chỉ một lòng muốn con trai trở nên ưu tú, trở thành người vượt bậc hơn người khác, chứ không muốn để con trai nghe quá nhiều ngôn từ của những kẻ thô tục ở nông thôn. Mà những chuyện ngu xuẩn của Vương Xuân Hoa nhị phòng kia, nàng càng không muốn con trai nghe được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận