Nông Gia Lạc
Chương 200: Đã Có Hôn Ước
Nếu Nghiêm Sơn Sinh trở thành cháu rể bà, Tưởng bà tử có thể chắc chắn chín phần mười, đối phương tuyệt đối sẽ không làm những chuyện phụ lòng tiểu tâm can của bà.
Mà khắp thiên hạ, nam nhi tới tuổi thành hôn đều như là kẻ thù sinh tử với Thiện Tuấn Hải, dù rằng hắn không muốn gả con gái đi, nhưng sao hắn lại không biết điểm này chứ.
Hắn ghen tị, trên thực tế, người làm cha nào cũng sẽ không cam lòng để củ cải trắng của mình bị heo ăn.
Có điều, Vương bà mai tới cửa cũng làm Thiện Tuấn Hải ý thức được, con gái thật sự tới tuổi làm mai rồi. Dựa vào việc thịt heo, dê cùng với tiệm ăn của Thiện gia ngày càng nổi danh, còn được hoàng thượng ban cho phong hiệu nhà ‘tích thiện’ và ngọc như ý, đủ để đứa con gái này của hắn lọt vào mắt của những phu nhân đang lựa chọn hiền thê cho con trai mình.
Lúc này, người tới là Vương gia, Thiện Tuấn Hải còn đủ sức chống đỡ, nhưng lỡ đâu người tới tiếp theo là người hắn không thể cự tuyệt thì sao?
Thí dụ như Vinh Tín!
Thiện Tuấn Hải nghĩ, có lẽ thật sự không thể kéo dài hơn được nữa.
Hơn nữa, lúc nãy hắn vừa nhìn thấy con gái khi đối mặt với tiểu tử Nghiêm gia kia lộ ra nét xấu hổ, hiển nhiên chính là chàng có tình, thiếp có ý, nếu tác hợp cuộc hôn nhân này, thì cũng không tính là làm trái với tâm ý của con gái.
Nhưng, hứa hẹn hôn nhân không đồng nghĩa với việc hắn sẽ lập tức vui vẻ gả con gái ra ngoài! Hắn đã nghĩ kĩ rồi, cục cưng của nhà mình, hắn muốn giữ đến khi nàng mười tám tuổi, đây vừa đúng hạn định triều đình thu “thặng nữ thuế”. Qua thời hạn này, con gái còn chưa được gả ra ngoài, mặc dù Thiện gia có thể chịu nổi số tiền phạt mà triều đình quy định, nhưng đối với thanh danh của con gái sẽ không tốt. Thiện Tuấn Hải cho dù không muốn gả chồng cho con gái, nhưng cũng tự biết có chừng mực.
Kỳ thật, thuế “thặng nữ” ở Tấn triều là mức phạt nhẹ nhàng, mà độ tuổi chịu phạt cũng đã cao hơn trước kia rất nhiều. Ở tiền triều, “con gái mười lăm chưa gả, cả nhà chịu tội”, nói ngắn gọn chính là, nếu trong nhà có con gái mười lăm tuổi chưa được gả chồng, thì người nhà phải chịu xử phạt. Thông thường, nam tử trong nhà sẽ phải chịu mười trượng, đối với những nông hộ, kiếm sống nhờ thời tiết, cần thiết phải có sức lao động mà nói, thì hình phạt này sẽ gây ra tổn thất nghiêm trọng. Cũng bởi vì vậy, rất nhiều nhà khi con gái mới mười ba, mười bốn tuổi liền gả nàng ra bên ngoài, cũng có lẽ cũng bởi vì kết hôn quá sớm, mà tỉ lệ trẻ con chết yểu tăng cao.
Còn tiền triều trước nữa lại là “con gái mười bảy tuổi, cha mẹ không gả, quan địa phương chủ trì hôn phối”, cũng chính là, nếu trong nhà có cô nương mười bảy tuổi chưa gả chồng, thì vị quan đứng đầu địa phương đó có thể làm chủ hôn. Cách này giúp cho những cô nương không ưa nhìn hoặc có nhiều khuyết điểm thuận lợi gả chồng, nhưng cũng xuất hiện nhiều cuộc hôn nhân không cam tâm tình nguyện, khiến cho hai họ không phải kết thân mà là kết thù.
Nghĩ đến đây, dường như luật pháp của Tấn triều đã là công bằng và đúng mực nhất, không chỉ tăng thêm tuổi cho cái gọi là “thặng nữ”, mà còn đem những hình thức xử phạt đổi thành phạt tiền. Đối với thời cổ đại hôn phối sớm mà nói, cô nương tới mười tám tuổi mà chưa xuất giá quả thật rất ít.
“Đại thiện nhân đừng đùa ta nữa. Nếu tiểu nương tử nhà ngươi đã có hôn phối, sao bà mai Hoa ta có thể không biết chứ?”
Bà mai thân thể đẫy đà, vẻ mặt tràn đầy sự không tin tưởng. Hai cái mỏ vàng nhà Thiện lão tam này có biết bao nhiêu người để ý chứ? Thiện Phúc Đức một lòng khoa khảo, trưởng bối trong nhà chưa chắc sẽ quyết định hôn sự cho hắn, khiến hắn phân tâm, cho nên trước mắt mà nói, mọi người để ý nhiều nhất chính là con gái út của Thiện gia, nếu nàng đã có hôn phối, không lý nào trong giới bà mai lại không có lấy một chút tin tức.
“Đại thiện nhân nếu đối với Vương công tử có gì không hài lòng, thì cứ việc nói thẳng. Tật xấu mà ngài nói, chúng ta có thể sửa.”
Bà mai Hoa liếc mắt nhìn con dâu trưởng của Thiện gia, lúc nãy bà cũng nghe thấy nàng dâu này chất vấn em chồng Thiện Tuấn Hải. Ngay cả đại bá nương của đối phương cũng chưa từng nghe nói qua việc hôn nhân này, làm sao có thể là sự thật?
“Lão tam à, bên phía Vương gia này, thực sự là một mối hôn sự không tồi đâu.”
Lữ Tú Cúc ở huyện thành nhiều năm như vậy, đối với Vương gia vẫn có chút hiểu biết. Nam nhi Vương gia đầu óc nhạy bén, ở đời này của Vương Ý, chuyện làm ăn của Vương gia trải khắp toàn bộ Thanh Châu, thậm chí bắt đầu mở rộng toàn bộ tỉnh Lan Giang.
Thương thuyền phải tốn hơn vạn lượng bạc trắng để chế tạo, mà Vương gia lại có tới 5 chiếc, chỉ bấy nhiêu cũng đủ biết tài lực của Vương gia thế nào.
Lữ Tú Cúc không phải vì mong muốn trong nhà có một thông gia giàu sang như thế để có thể hưởng ké, mà vì nàng thật sự yêu thích tiểu yêu tinh Phúc Bảo kia, Lữ Tú Cúc hy vọng nàng có thể gả được vào chỗ tốt.
Vương gia có tiền, trong lòng Lữ Tú Cúc, đây là thứ tốt nhất đối với nữ nhân.
Mấy năm nay, nàng xem như hiểu rõ, nam nhân đều không đáng tin cậy, phu quân cũng sẽ có lòng riêng với nữ nhân khác, con trai cưới nương tử rồi sinh đứa nhỏ, ngươi cũng không còn là người quan trọng nhất trong lòng hắn, chỉ có tiền nắm chắc trong tay mới là thiết thực nhất.
“Hôn sự của tiểu nữ thật sự đã xác định. Chuyện này do ta với nương của nàng làm chủ, quyết định, là con trai duy nhất của huynh đệ tốt của ta, Nghiêm gia Đại Lang. Hai nhà đã trao đổi tín vật, chỉ còn thiếu làm bữa tiệc thông báo cho thân thích bằng hữu thôi.”
Thiện Tuấn Hải nói một cách chắc chắn, nếu không phải Nghiêm Sơn Sinh biết cha hắn sẽ không giấu hắn, hắn đã thật sự tin lời Hải thúc nói là sự thật.
“Cái gì?”
Lữ Tú Cúc nhìn Nghiêm Sơn Sinh đứng sau lưng Thiện Tuấn Hải, cao to vạm vỡ như con gấu, thật sự không biết mắt nhìn của em chồng kiểu gì.
Tiểu yêu tinh kia bộ dáng yểu điệu, yếu đuối như thế, nếu mà phu thê mở miệng cãi nhau, Nghiêm Sơn Sinh chỉ cần xách cổ áo nàng lên, thì dù nàng có quơ tay múa chân thế nào cũng không thể đánh đối phương được một cái, thực sự chính là bị đối phương hành mà.
Trong đầu Lữ Tú Cúc tràn ngập hình ảnh kia, tiểu yêu tinh với nàng thì đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, vậy mà lúc này lại bơ vơ, ủy khuất cuộn tròn giữa không trung, dáng người mềm yếu lả lướt cùng với tướng người lưng hùm vai gấu của Nghiêm Sơn Sinh tạo thành tương phản đối lập, quả thực vô cùng đáng thương. Nàng thực sự không đàng lòng nghĩ tiếp.
- Thặng nữ thuế là thuế áp dụng cho các gia đình có con gái đã qua tuổi lấy chồng nhưng chưa có chồng. Vì thời phong kiến Trung Quốc nói riêng, trình độ y tế còn thấp, nên tỷ lệ tử vong cao, kéo theo đó, dân số cũng sẽ ít. Khi mà từ việc xây dựng quân đội cho đến phát triển nông nghiệp đều dựa vào sức người là chính, dân ít thì đồng nghĩa với quốc gia phát triển yếu kém, thậm chí còn có nguy cơ bị đàn áp, xâm lược. Từ đó, các triều đại phong kiến đều đặt ra quy định xử phạt đối với những cô gái không lấy chồng khi đã qua tuổi lấy chồng, nhằm gia tăng tỷ lệ sinh sản. Hình phạt rất đa dạng, tùy vào thời đại mà mức độ nặng nhẹ khác nhau: đóng thuế “thặng nữ”, gia đình chứa “thặng nữ” có thể bị ngồi tù và chịu hình phạt, hoặc ghép đôi ngẫu nhiên “thặng nữ” và “thặng nam”. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận