Nông Gia Lạc

Chương 240: Tin Vui

Có điều, để cho gia nãi cùng dọn lên thị trấn thì cũng có chút khó xử.
Ở nông thôn, ban đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường, gia với nãi buồn chán, bực bội, ra ngoài đi bộ vài bước là có thể tới nhà các lão tỷ muội để nói chuyện phiếm, giải sầu, ở tuổi này, người ta thích nhất là nói luyên thuyên, tán ngẫu chuyện con cái, chuyện mùa màng, hoa màu, đề tài trên trời dưới đất.
Nhưng nếu dọn lên thị trấn, cũng có nghĩa là phải để hai ông bà lão thích ứng với hoàn cảnh mới, không biết người già có thể thích ứng được hay không, nhưng quá trình chắc chắn là sẽ rất khó khăn.
Cho nên trong chuyện này Phúc Bảo không thể ích kỉ như vậy, phải đợi đến lúc gia với nãi tự mình muốn dọn đi, nàng sẽ phụ họa.
Có điều việc này cũng không gây trở ngại việc nàng thăm hỏi xem xung quanh nhà Nghiêm gia có người nào nóng lòng muốn bán nhà cửa hay không, nàng sẽ chọn một cái thích hợp để mua, sau đó sửa sang điều chỉnh một lần, nếu ngày nào đó trong nhà muốn chuyển đến trấn trên, lúc nào cũng có thể dọn vào ở, cũng sẽ không bị lãng phí thời gian.
Càng nghĩ càng cảm thấy đây là một chủ ý hay, Phúc Bảo quyết định sau khi trở về sẽ nhờ người mô giới để ý xem.
“Phúc Bảo, cha múc chao cho con này.”
Thiện Tuấn hải bưng hai chén cháo đi vào nhà chính, nhân tiện nhìn con gái đang đứng ở trong sân vẫn chưa vào nhà, ý bảo nàng mau vào trong.
“Chén này là của ngươi.”
Thiện Tuấn Hải cũng không phải kẻ ngang ngược vô lý, tuy rằng bực bội chuyện cho gái bị con rể tha đi mất, nhưng cũng rất rõ ràng, sau này người đi cùng con gái cả đời chính là đứa con rể này, hắn không thể đối xử với con rể quá lạnh nhạt.
“Con cũng có phần?”
Nghiêm Sơn Sinh đang khiêng mấy cuộn vải đi vào, có chút thụ sủng nhược kinh.
Hai chén cháo thịt nạc hầm trứng muối nóng hôi hổi đặt ở trên bàn, trong đó có một chén đầy những phụ liệu, thịt nạc băm nhuyễn nổi bên trên, trứng muối thái hạt lựu trong suốt, vừa nhìn đã thấy thèm ăn.
Chén còn lại thì khác hẳn, bên trên đường như không thấy sự tồn tại của thịt bằm và trứng muối, nếu không phải bởi vì có phụ liệu khiến cho cháo hơi khác màu, chỉ sợ người nào nhìn thấy chén cháo này cũng sẽ đều cho rằng đó chỉ là chén cháo trắng bình thường.
Cũng không biết Thiện Tuấn Hải làm sao có thể làm như thế được, có thể trong một nồi cháo thịt nạc trứng muối, lại có thể múc ra hai chén cháo hoàn toàn khác nhau.
“Nhân lúc còn nóng, mau ăn đi.”
Thiện Tuấn Hải nhìn con gái với ánh mắt từ ái.
“Ăn nhanh kẻo nguội!”
Sau đó xụ mặt, trừng mắt nhìn con rể.
Vô cùng thuần thục biểu hiện cái gì gọi là hai mặt.
“Cảm ơn cha.”
Nghiêm Sơn Sinh không cảm thấy nhạc phụ làm như vậy là có cái gì không đúng, Bảo Bảo của hắn ngoan như vậy, tốt như vậy, thứ tốt khắp thiên hạ thì nên để Bảo Bảo ăn nhiều một chút.
Húp chén cháo thịt nạc không có bất cứ phần phụ liệu gì, Nghiêm Sơn Sinh vô cùng hài lòng.
Bởi vì trong lòng vui vẻ nên tiếng cha này phát ra cũng vô cùng vang dội, Thiện Tuấn Hải đối với đứa con rể kim không thể lọt, nước không thể thấm này cũng không tức giận.
“Hình như ta tới không đúng lúc thì phải.”
Sau tiếng cha kia một lúc, Vinh Tín mang theo vài hạ nhân cười ha hả đi vào, “Có điều ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là quyết định đến đây hôm nay.”
Lúc trước Vinh Tín cũng có tham dự hôn lễ của Phúc Bảo, nhưng hắn vẫn chọn ngày Phúc Bảo hồi dâu để đến đây, chắc chắn là hắn có ý đồ bên trong.
“Thiện thúc, Thiện thẩm, ta đến đây, để báo tin vui với mọi người.”
Thiện lão gia cùng Tưởng bà tử và những người khác trong Thiện gia nghi hoặc nhìn Vinh Tín, Phúc Bảo vừa mới thành thân, tin vui trong miệng Vinh Tín, bắt nguồn từ đâu?
“Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, nên ta nói ngắn gọn vậy.”
Vinh Tín nhấp một ngụm trà, thấy người Thiện gia đang có chút kinh ngạc, cười cười, phúc vận của người nhà này đúng là cường thịnh, cư nhiên có thể được hoàng thượng ưu ái, những gì hắn nói tiếp sau đây, đối với Thiện gia mà nói, coi như là cơ duyên trời ban.
“Hoàng thượng ngự giá Thanh Châu, chuyện này, chắc hẳn mọi người đều có nghe qua?” Vinh Tín hỏi người Thiện gia, tin tức này có lẽ là đã sớm truyền đi khắp nơi, người Thiện gia không có khả năng không biết.
“Hoàng Thượng lão nhân gia, chính là...”
Tưởng bà tử căng thẳng trong lòng, bà đương nhiên biết việc hoàng đế đến Thanh Châu, bà không chỉ biết hoàng đế lão gia đã đến đây, bà còn biết nếu không phải lão hoàng đế kia tới tiệm ăn nhà bà ăn cơm, nhìn trúng cháu gái ngoan của bà, thì bà cũng không cần phải gả cháu gái tâm can của mình đến Nghiêm gia sớm như vậy.
Lúc này Vinh Tín đến đây, chẳng lẽ là bởi vì lão hoàng đế kia tà tâm chưa chết, còn muốn dụ dỗ cháu gái đã xuất giá của bà tiến cung?
Không chỉ có mình Tưởng bà tử nghĩ như vậy, ở đây, trừ Nghiêm Sơn Sinh là người không biết chuyện gì, những người còn lại đều là nghĩ như vậy.
Vinh Tín nhìn biểu tình đột nhiên biến chuyển của người Thiện gia, chỉ cho rằng người Thiện gia sợ hãi uy nghiêm của chân long thiên tử, cho nên mới lộ ra thần thái khẩn trương như vậy.
Hắn cười ha ha: “Mấy ngày nay, nguyên liệu của ngự thiện phòng dùng để nấu ăn cho bệ hạ đều là từ chỗ các ngươi đưa tới, bệ hạ đã nếm qua biết bao món ngon trong thiên hạ, nhưng lại khen không dứt lời thịt gia súc và các loại rau củ quả nhà các ngươi, cho nên lần này ta tới đây là muốn thông báo cho các ngươi một tin tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì sau này, thanh danh thịt heo, thịt dê Thiện gia sẽ ngày càng vang dội.”
Không có gì tôn quý, quý trọng bằng việc trở thành cống phẩm, thế nhân đối với những món ăn trân quý, vải lụa, trang sức… mà hoàng thất thưởng thức và sử dụng thì luôn muốn săn tìm, đồ vật của nhà nào có thể thông qua sự tuyển chọn của phủ Nội vụ trở thành cống phẩm thì sẽ được hoàng thân quốc thích, quan to quyền quý đổ xô vào.
Hiện tại, thịt hao với thịt dê của Thiện gia bán ra vì vị ngon xuất chúng nên doanh thu cũng không tồi, giá cả cũng cao hơn giá thị trường bên ngoài nhiều, nhưng một khi heo với dê của Thiện gia trở thành cống phẩm đưa vào cung, cái giá này còn có thể tăng thêm một phần, đồng thời, những thương hộ từ các nơi của Tấn triều đều sẽ nghe tin mà đến, chỉ sợ với quy mô hiện tại của trang trại Thiện gia thì không đáp ứng đủ số lượng nhu cầu.
Đương nhiên, được chọn làm cống phẩm, trừ việc mang đến nhiều lợi ích thì còn có một vài điểm mà mọi người không thể kháng cự, đó chính là việc thanh danh được truyền bá rộng rãi khắp nơi.
Giống như tây pha nhục, bởi vì một đại thi nhân ở sườn núi phía tây rất yêu thích món này, hơn nữa lại đặt cho món này cái tên như thế, từ đó về sau, không ai nhớ rõ món ăn này từng có tên gọi là gì, người đời đều gọi nó bởi cái tên tây pha nhục này.
Heo Thiện gia, dê Thiện gia, gà Thiện gia… cũng giống như vậy.
Sau này, những đám thương hộ vì mến mộ danh tiếng mà đến, mang gia súc của Thiện gia đến một nơi khác, cái tên Thiện gia sẽ tiếp tục được truyền bá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận