Nông Gia Lạc

Chương 14: Đại Phòng

Lúc nãy ở bên ngoài, Thiện Phúc Đức luôn nhìn phụ thân ôm muội muội, chỉ tiếc do quá lùn, nhảy lên cũng chỉ thấy được tã lót màu xanh trên người muội muội.
Việc này làm cho Thiện Phúc Đức không khỏi ủ rũ, sau đó, nhìn thấy cha đưa muội muội vào phòng để mẫu thân cho bú, nên thừa lúc người lớn không để ý, liền cầm chặt đùi gà chui vào phòng.
Trước khi muội muội được sinh ra, Thiện Phúc Đức ngủ chung phòng với cha mẹ, dù sao giường đất ở nông gia đều được đắp rất rộng, năm người cũng có thể nằm trên lăn qua lộn lại.
Vì Thiện Phúc Đức nhỏ người chân ngắn, nên Thiện Tuấn Hải có làm một cái kệ gỗ, độ cao vừa đủ để con trai trèo lên giường, giờ phút này chỉ thấy một đôi chân mang giày vải nhanh nhẹn giẫm lên, ì ạch cả người leo lên giường, tay chân nhanh nhẹn bò tới cạnh mẫu thân.
“Muội muội, nha!”
Nhìn tiểu muội muội hồng hào, Thiện Phúc Đức trong lòng vui sướng, cuối cùng hắn cũng có muội muội, thấy muội muội mắt đen lúng liếng nhìn hắn, còn phun bong bóng đáng yêu, không nhịn được liền ngậm mặt của muội muội.
Hắn thấy cha mẹ làm vậy mỗi khi thể hiện sự thương yêu, hắn phải hôn thật nhiều thì muội muội mới biết được hắn yêu thương nhiều như thế nào.
Thiện Phúc Bảo trợn tròn mắt nhìn ca ca, hắn để nửa bên mặt của nàng trong miệng mà mút, đây rốt cuộc là anh trai ruột thịt hay là kẻ ăn thịt người vậy.
Phiền toái nhất không phải là cái này, Thiện Phúc Bảo cảm nhận được nước miếng của mình đang ứa ra, vốn dĩ nước miếng được khóe miệng giữ lại có thể nuốt xuống, giờ bị ca ca ngậm mặt, không khép miệng được, ướt một mảng lớn trước ngực.
Tô Tương nhìn hai anh em dở khóc dở cười, gỡ mặt của con gái ra khỏi miệng con trai, giải thích hơn nửa ngày mới làm con trai hiểu, hôn em gái không phải hôn như vậy, chỉ là vừa mới bị hôn, trên má mềm mại của con gái hiện dấu “dâu tây”, sợ trông lát không thể tan hết.
“Muội muội, ngọt”.
Thiện Phúc Đức không biết mình đã gây họa, cười ngây ngô như con chuột nhỏ trộm được nắm thóc, chỉ vào gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng của muội muội, cắn một miếng đùi gà trong tay, cuộc sống tươi đẹp nở hoa.
“Đại Lang ở trường thế nào?”
Đuổi được đám người Vương gia không mời mà đến kia, lễ tẩy tam yên tĩnh đi rất nhiều. Mọi việc đã xong, người nên thêm lễ thì thêm, nên ăn uống thì ăn uống, nhân lúc cha mẹ tiễn bằng hữu thân thích, Lữ Tú Cúc giao cho Vương Xuân Hoa dọn dẹp bàn tiệc, còn mình thì kéo phu quân về phòng.
Đại Lang chính là con trai duy nhất của nàng là Thiện Phúc Tông, hiện đang ở trấn trên đèn sách.
Vốn dĩ trong thôn Bình Liễu cũng có trường học, dạy học là một vị lúc trẻ từng đậu tú tài, sau lại thi rớt nhiều lần, dứt khoát từ bỏ, về quê dạy học cho trẻ con trong thôn, chi phí nhập học cũng không cao, nên nhiều người trong thôn đều bằng lòng đưa con mình đến đó học, lúc trước Thiện Tuấn Sơn cũng đèn sách ở đó.
Thời đại này đèn sách quá tốn kém, đối với những nhà bình thường, chu cấp cho một người đọc sách dường như hao phí toàn bộ của cải. Tính sơ sơ, một năm bút mực giấy nghiên, cộng thêm tiền mua sách, ít nhất cũng phải tốn 10 - 20 lượng, đợi đến lúc thi huyện, thi phủ, thi viện, mời người đảm bảo, chuẩn bị lộ phí, phí ăn ở, chính là một khoảng tiền không nhỏ.
Đây cũng chỉ là bỏ vốn, rất có thể kết quả cuối cùng là mất cả chì lẫn chài.
Thiện Tuấn Sơn chính là ví dụ điển hình.
Lúc trước nếu không vì chu cấp cho hắn đèn sách, trong nhà làm sao mà chỉ tích góp được có hơn hai mươi mẫu ruộng đất chứ. Nhưng kết quả hắn lại thi rớt, cũng may hắn là người khôn khéo, chấm dứt kịp thời, ở huyện thành làm công việc thu chi, sau đó từ từ đi lên, hiện tại trở thành chưởng quầy của tửu lâu lớn.
Nhưng không phải ai cũng thức thời như Thiện Tuấn Sơn, trong thôn Bình Liễu có một gia đình khác, con trai họ cũng đọc sách như Thiện Tuấn Sơn, giờ đã hơn 30 tuổi nhưng còn phải dựa vào cha mẹ và anh em. Vốn dĩ cũng được coi là gia đình khá giả, giờ lại trở thành hộ nghèo túng của thôn, tiền kiếm được đều rơi vào cái động không đáy của việc đèn sách.
Nếu không phải cha mẹ già bên kia còn sống, ngăn chặn sự phản đối trong nhà, thì có lẽ cái nhà kia đã tan rã từ lâu rồi.
Ở cái thời này, chuyện như vậy không hiếm, bởi làm gì cũng thấp kém, chỉ có đọc sách là cao quý, ai lại không hy vọng trong nhà mình có người đọc sách để có thể thay đổi địa vị chứ.
Thiện lão gia với Tưởng bà tử cũng nghĩ như vậy, nếu không, họ cũng sẽ không để con trai đi học, con trai học không thành tài, lại chu cấp cho cháu trai trưởng đi.
Để Thiện Phúc Tông lên trấn trên đèn sách cũng là do Thiện Tuấn Sơn đề nghị.
Trường trong thôn chỉ có một lão tú tài, mà trên trấn so với ở đây thì điều kiện tốt hơn, có ba tú tài, lớn tuổi nhất cũng chỉ mới ngoài ba mươi, trong đó hai người vẫn chuẩn bị thi cử nhân, so với vị trong thôn nhiều năm không thi cử, càng hiểu được hiện tại các quan chủ khảo thích gì, mà cũng vì thế mà tiền học tập trên trấn cũng cao hơn.
Theo chủ ý của Thiện Tuấn Sơn thì nên để con trai học trên trấn trên, chỉ có điều chi phí quá tốn kém, cho dù là Thiện lão gia cũng không thể không cân nhắc.
Hiện tại, chi tiêu tốn kém nhất ở Thiện gia là chu cấp cho cháu trai trưởng, tiền công của Thiện Tuấn Sơn chỉ đủ một phần nhỏ chi phí ăn ở với giấy mực cho Thiện Phúc Tông, còn lại phần lớn phải nhờ trong nhà trợ cấp. Thiện Tuấn Sơn cũng đủ khôn khéo, biết rằng nếu cứ như vậy thì hai đệ đệ sẽ phản đối, nên trong sinh hoạt thường ngày không hề keo kiệt mà cho một chút ân huệ, làm hai đệ đệ cảm thấy tương lai nếu con trai mình có tiền đồ cũng sẽ không quên hai thúc thúc, bấy giờ mới đảm bảo được vẻ ngoài yên ổn.
Thiện Tuấn Sơn hiểu rõ, hai đệ đệ im lặng cũng vì cha mẹ vẫn còn, cho nên hắn hiếu kính cha mẹ, mượn tay cha mẹ lợi dụng hai đệ đệ vì đại phòng mà kiếm nhiều tiền hơn nữa.
“Đại Lang rất tốt, giảng sư ở trường khen hắn có khả năng tiếp thu cao, không đầy hai năm nữa thì có thể thi thử.”
Nghe vợ nói con trai từ nhỏ đã thông minh, trên mặt Thiện Tuấn Sơn thoáng qua vẻ đắc ý, tương lai con trai hắn sẽ đạt thành tích không thấp hơn hắn, nếu có thể thi đậu cử nhân, hắn sẽ được thử cảm giác kì diệu khi làm cha một cử nhân.
Hắn ngồi trên ghế dài trong phòng, xách ấm trà trên bàn rót nước vào cái ly trắng thuần, đưa lên nhấp một ngụm, sau đó nhíu nhíu mày.
Lá trà này là do nữ nhân Thiện gia lúc rảnh rỗi lên núi hái, không phải loại được trồng tỉ mỉ, hương vị lá trà có chút đắng chát, đối với thói quen uống trà ngon của Thiện Tuấn Sơn mà nói, quả thật không vừa miệng chút nào.
Lữ Tú Cúc cũng không để ý thấy phu quân không vui, chỉ nhớ đến con trai ở trấn trên đọc sách, một tháng chỉ có thể về nhà một ngày, nên tận dụng thời gian để hỏi thăm con trai.
“Mấy ngày này trong nhà thế nào?”
Thiện Tuấn Sơn thay đổi đề tài, hỏi thăm chuyện nhà cửa.
Hắn không ở nhà nhiều, gắn kết với cha mẹ chỉ có thể dựa vào người vợ Lữ Tú Cúc. Tuy hắn là con trưởng, nhưng cha mẹ lại là người thiên vị, Thiện Tuấn Sơn sợ trong thời gian dài, hai vợ chồng già thay đổi cách nghĩ, bởi vậy mỗi lần tranh thủ về nhà, hắn đều nghe ngóng chuyện trong nhà từ Lữ Tú Cúc, đặc biệt là những việc liên quan đến tam phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận