Nông Gia Lạc

Chương 145: Ghen

“Sơn Sinh!”
Thấy con trai không mở miệng, Nghiêm Khôn chau mày, trực tiếp đi tới, túm lấy tay hắn, ngăn không cho hắn chẻ củi nữa.
“Cha?”
Lúc này, Nghiêm Sơn Sinh mới nhận ra sự xuất hiện của cha hắn, có chút ngẩn người, nghi hoặc nhìn cha mình.
Được lắm, những chuyện vừa hỏi đối phương, đối phương lại không để trong lòng.
Lúc này, Nghiêm Khôn càng tò mò, rốt cuộc chuyện gì có thể khiến đối phương mất hồn như vậy? Không chỉ chẻ củi như điên, mà lúc nãy hỏi những gì cũng không thèm nghe.
“Tiểu tử, theo ta vào trong nhà.”
Nghiêm Khôn tiện tay cầm cái rìu trong tay Nghiêm Sơn Sinh, ném vào đống củi. Sau đó trừng mắt, liếc hắn một cái, bảo hắn theo mình vào nhà.
Mấy năm trước, Nghiêm Khôn mở tiệm thịt, làm ăn phát đạt, sau này lại cùng làm ăn với Thiện gia, liền có không ít người muốn làm mai giúp hắn. Chưa kể hiện tại, giá trị con người hắn ngày càng nâng tầm, chỉ nói riêng về tướng mạo của hắn, cũng đủ để người khác để ý đến hắn càng ngày càng nhiều.
Có lẽ vì trước đây làm thợ săn, nên cơ thể Nghiêm Khôn cho tới giờ vẫn luôn rắn chắc. Tuy bây giờ đã sắp làm ông nội người ta, nhưng cơ bắp vẫn cuồn cuộn, trông vô cùng mạnh mẽ, không có chút gì của tuổi già, còn đặc biệt khiến người khác cảm thấy an toàn.
Còn Nghiêm Sơn Sinh, thì chính là trò giỏi hơn thầy.
Khi Nghiêm Khôn còn nhỏ, điều kiện gia đình không được tốt, những con thú săn bắt được đa số là đem đi bán. Nhưng Nghiêm Sơn Sinh thì khác, khi hắn còn nhỏ, Nghiêm Khôn đã chuyển sang nghề bán thịt heo, nhà mình thì bán thịt, lại chỉ có mỗi một đứa con trai, thứ gì tốt cũng dành cho hắn bổ sung dinh dưỡng. Con hơn cha là nhà có phúc, hiện tại Nghiêm Sơn Sinh tuy chỉ mới 16 tuổi, nhưng đã cao hơn cha hắn, lưng hùm vai gấu, rắn chắc như một ngọn núi vững trãi.
Nghiêm Khôn vẫn thường xuyên cảm thán, đứa con trai này thật sự là một mầm mống tốt để làm thợ săn. Mới 13, 14 tuổi mà đã có thể tay không nâng một thạch lương thực. Vung hai côn sắt, trong 1 nén nhang, có thể băm nhuyễn mấy chục cân thịt heo, thịt dê. Tố chất thân thể như thế, sau này trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, cho dù ở trên núi có gặp hai ba con sói lạc đàn, thì cũng không cần phải sợ hãi.
Có điều, bây giờ gia đình đã có điều kiện, cũng không cần đứa con này phải làm việc nguy hiểm như thế để kiếm tiền. Mặc dù Nghiêm Khôn đã truyền lại bản lĩnh săn thú tổ truyền của Nghiêm gia cho đứa con trai này, nhưng lại không dễ dàng cho phép hắn đi sâu vào trong núi.
Hiện tại mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, người đời trọng văn khinh võ, kéo theo, mọi người cũng yêu thích những người người đọc sách anh tuấn, tiêu sái, nho nhã, xuất khẩu thành thơ. Nhưng điều này không có nghĩa là những hán tử cường tráng, thô kệch như Nghiêm Khôn với Nghiêm Sơn Sinh không có chỗ đứng.
Nhất là những nữ nhân đã từng trải, sẽ càng hiểu rõ những nam nhân lỗ mãng, mạnh mẽ, cường tráng tốt ở chỗ nào. Trong hẻm nhỏ nơi cha con Nghiêm gia sinh sống, có một quả phụ thanh danh không được tốt, lúc nào cũng nhìn Nghiêm Khôn với ánh mắt thèm thuồng, hận không thể đè hắn ra ngay tại chỗ.
Nữ nhân kia cũng từng nhờ bà mai đến mở lời. Chẳng qua, thanh danh nàng quá kém, ở khu phố này, không khác gì gái hồng trần. Bà mai vừa tới cửa, chưa kịp mở lời đã bị Nghiêm Khôn đuổi ra ngoài, không để cho nữ nhân kia chút thể diện.
Mấy năm nay, theo sự thay đổi của tình hình kinh tế của Nghiêm gia, lúc đầu là những quả phụ thủ tiết, chưa có con nhỏ, đến giờ, ngay cả những hoàng hoa khuê nữ tuổi tác không chênh Nghiêm Sơn Sinh là bao, chỉ cần Nghiêm Khôn muốn, lập tức có thể gia đình, sinh thêm vài đứa con.
Nhưng những bà mai đứng đắn này cũng bị Nghiêm Khôn khéo léo đuổi về. Theo như lời hắn nói với bên ngoài, lúc trẻ hắn không nghĩ tới việc cưới vợ, bây giờ con trai cũng đã đến tuổi thành thân, hắn lại càng không nghĩ tới chuyện của mình.
Nếu không, con dâu với nương tử mới của mình, tuổi tác không cách biệt lắm, không biết nên gọi bà bà hay gọi là tỷ tỷ, cái nhà này ai sẽ quản lý? Sau này nếu sinh thêm 1 đứa con, có thể sẽ cùng con trai bảo bối Sơn Sinh của hắn tranh giành tài sản…
Những vấn đề phía sau, Nghiêm Khôn đều cẩn thận suy nghĩ. Đối với nương tử trước đây, hắn vừa thương, lại vừa thẹn. Đối với đứa con trai Sơn Sinh này, hắn vừa làm cha, vừa làm mẹ, thương từ trong xương tủy. Với hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn hai người này.
Bị Nghiêm Khôn dập quá nhiều, dần dần các bà mai không để ý đến hắn nữa, mà chú ý đến Nghiêm Sơn Sinh đã đến tuổi để làm mai. Tự nhiên, những bà mai này liền đem ánh mắt chú ý lên người Nghiêm Sơn Sinh.
Nghiêm Khôn không tục huyền, sau này mọi thứ của Nghiêm gia đều thuộc về Nghiêm Sơn Sinh. Bên trên chỉ có 1 cha chồng, lại không có mẹ chồng chèn ép, vừa gả về đây đã có thể làm chủ gia đình. Nghiêm gia lại không có họ hàng thân thích lằng nhằng, càng không có ba cô sáu bà ở nhà khoa tay múa chân với ngươi. Có bao nhiêu nữ nhân từng nửa đời bị mẹ chồng hành hạ? Suy đi tính lại, không thể tìm được mối nào tốt hơn Nghiêm Sơn Sinh này.
Nhưng trước mắt, hôn sự của Nghiêm Sơn Sinh vẫn còn chưa quyết định, trong nhà vẫn chỉ có 2 nam nhân như cũ.
Cuộc sống của Nghiêm Khôn với Nghiêm Sơn Sinh tương đối qua loa. Cho dù có tiền, nhưng không nghĩ tới việc xây nhà mới, càng không nghĩ tới việc thuê 1 bà tử tới làm việc nhà. Quần áo mỗi người tự giặt lấy, thỉnh thoảng bận rộn quá không có thời gian thì người này giặt giúp người kia. Còn chuyện cơm nước, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài tiệm ăn, nhưng đa phần vẫn là hai cha con tự nấu.
Gia đình không có nữ nhân, nên nam nhân không thể không chăm lo bếp núc. Mười mấy năm qua, khả năng làm việc nhà của hai cha con không hề thua kém nữ nhân.
“Nói nghe coi, rốt cuộc vì cớ gì mà con lại nổi khùng, chẻ một đống củi ở trong sân thế kia?”
Nghiêm Khôn ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà. Nước trà được pha từ tối hôm qua, đã sớm nguội lạnh. Trời đã lạnh rồi, uống thêm ly trà càng lạnh hơn. Cũng may, mấy năm nay Nghiêm Khôn đều kiên trì rèn luyện sức khỏe, mùa đông tắm bằng nước lạnh cũng không sợ, huống hồ chỉ là uống một ly trà lạnh.
“Không có gì ạ !”
Nghiêm Sơn Sinh vẫn luôn là đứa trẻ không thích bộc lộ tâm sự ra bên ngoài. Lúc này, bị cha hắn nghiêm túc hỏi rõ vấn đề, cất giọng khàn khàn, muốn cho qua chuyện này.
Mặc dù miệng nói không có gì, nhưng trong đầu hắn lại nhớ tới chuyện mình đã nhìn thấy ngày hôm nay.
Phúc Bảo từ nhỏ đã thích nghiên cứu món ăn ngon, chỉ cần là những người có chút thân thiết với nàng, đều biết chuyện này. Hôm nay, khi Nghiêm Sơn Sinh mang thịt heo đến một tiệm ăn ở trấn trên, đã vô tình nhìn thấy trong nhà bếp kia có một loại hương liệu mà đó giờ hắn chưa từng thấy qua. Từ miệng của tiểu nhị trong tiệm ăn, hắn biết được đó là một loại rau mùi, mua được từ một đoàn thương nhân nước ngoài.
Rau mùi có hương vị đặc trưng, mùi thơm ngào ngạt. Bởi vì là một loại hương thơm xa lạ, đầu bếp trong tiệm cũng chỉ vì cảm thấy hiếm lạ nên mới mua, còn chưa biết phải dùng cho thức ăn như thế nào mới đúng cách. Nhất là, mấy ngày nay, khi dùng rau mùi này để nấu, tuy rằng thức ăn có thơm hơn, nhưng lại nhận được đánh giá không như mong đợi. Đa số mọi người đều không quen với hương rau mùi, đầu bếp thử lại vài lần, sau đó quyết định từ bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận