Nông Gia Lạc

Chương 250: Sóng Ngầm

Đại phòng còn tốt, dù sao cũng có một cái tước vị hầu tước, cho dù thế nào thì cũng có thể hưởng vinh hoa từ bậc cha chú, nhị phòng thì không giống, lão gia nhị phòng là tâm phúc của Tông Khánh đế, sau khi tân đế đăng cơ, nếu tân đế khoan dung, có lẽ sẽ tiếp tục trọng dụng hắn, sủng thần của tiên đế, nhưng nếu tân đế muốn bồi dưỡng tâm phúc của riêng mình, hắn muốn giữ vững vị trí này, có vẻ sẽ rất khó khăn.
Nhất là lão thái gia và lão thái thái Hầu phủ đã thọ nhiều năm, nói câu không dễ nghe thì có thể nhắm mắt xuôi tay bất cứ lúc nào, làm con cái, bọn họ bắt buộc phải giữ tròn đạo hiếu 3 năm, đợi đến 3 năm sau, nếu tân đế tại vị, còn có thể nhớ tới bọn họ hay không, mọi thứ đều là ẩn số.
Cho nên nhị phòng phải kiếm đường đảm bảo cho mình, bảo đảm rằng sau khi tân đế đăng cơ, cũng sẽ giống như tiên đế, coi trọng bọn họ.
Nhị phòng bí quá hóa liều, đã sớm lặng lẽ thuần phục thái tử.
Tuy rằng mấy năm nay Hoàng thượng không có yêu thích thái tử, địa vị của thái tử bị dao động, nhưng dù sao cũng có ngôi vị thái tử danh chính ngôn thuận, hơn nữa trước sau gì thái tử cũng là con vợ cả, thân phận càng thêm tôn quý so với các hoàng tử khác, thay vì mạo hiểm quy thuận các hoàng tử khác, còn không bằng vào phe thái tử cho an toàn một chút.
Nhưng Vinh nhị lão gia cũng biết đây là một việc vô cùng mạo hiểm, bởi vậy ông cũng không hoàn toàn đem mọi thứ đặt hết vào thái tử, toàn bộ Vinh gia, trừ con trai trưởng biết được tâm tư của ông, những người khác, bao gồm con trai Vinh Tín tiền đồ rộng mở cũng không biết tính toán của ông.
“Mẫu thân nhìn thấy ngọc bội cuộn gió của bệ hạ trên người ai?” Vinh nhị lão gia hấp tấp hỏi.
“Chính là con gái của Thiện gia, cùng giao hảo với Tín nhi.” Lão thái thái từ từ mở miệng.
“Thiện gia?”
Vinh nhị lão gia bình thường không chú ý đến những việc vặt vãnh bên trong phủ, bởi vậy, lúc này nghe lão thái thái nói tới Thiện gia, đầu tiên ông nghĩ đến chính là Thiện gia quyền quý trong kinh thành.
Nhưng mà suy nghĩ tiếp, ông thật sự không nghĩ ra được trong kinh có hộ Thiện gia nào quyền quý, càng không nghĩ ra được trong bằng hữu giao hảo của con trai có hộ nào họ Thiện.
“Chính là Thiện gia nuôi heo, nuôi dê số một ở Thanh Châu.”
Lão thái thái nhắc nhở.
“Là nhà đó.”
Vinh nhị lão gia nhíu mày, nhà như thế, làm sao có cơ hội đụng đến miếng ngọc bội mà hoàng thượng trân quý chứ?
Nhưng ông tin tưởng mắt nhìn của mẫu thân, nếu không phải xác định ngọc bội trên người cô nương kia cùng với của bệ hạ không có sai biệt, chắc chắn sẽ không nói ra những lời như vậy.
Hơn nữa trước đó vài ngày bệ hạ ngự giá Thanh Châu, xác thật cũng không loại trừ khả năng bệ hạ thực sự yêu thích tiểu cô nương kia, sau đó đem miếng ngọc tặng cho nàng.
“Chuyện này, thỉnh mẫu thân và đại ca giữ bí mật.”
Vinh nhị lão gia suy nghĩ đem tin tức này báo cho thái tử, bởi vậy tin tức này tuyệt đối không thể từ Hầu phủ tiết lộ ra bên ngoài.
“Ngươi yên tâm đi.”
Vinh đại lão gia gật đầu, ông không biết tính toán của đệ đệ, chỉ là chuyện này liên quan đến hoàng thượng, ông phải ngu ngốc thế nào mới đem chuyện này bàn tán ra bên ngoài chứ, nếu mà đến lúc đó chứng minh ngọc bội kia không phải do hoàng đế tặng cho, chẳng phải ông đã phạm tội khi quân ư.
Mẫu tử hai người chỉ cho rằng Vinh nhị cẩn thận, vẫn chưa nghĩ nhiều.
Mà Vinh lão gia cũng không định sẽ hành động qua loa, qua chút thời gian nữa, con trai phải vào kinh, những ngày hoàng đế ngự giá ở Thanh Châu, hắn phải hầu hạ bên cạnh, như vậy hoàng đế chó mang miếng ngọc kia tặng cho tiểu cô nương Thiện gia hay không, hắn hẳn phải biết rõ mới phải.
Hoàng đế tặng ngọc, sau lưng có khả năng đại biểu cho gió nổi mây phun, Vinh nhị lão gia trầm tư suy nghĩ.
Sau khi từ Hầu phủ trở về cùng với việc tổ chức yến hội tiếp đón hoàng thương, Phúc Bảo cuối cùng cũng có thể nhàn rỗi, có tâm tình tốt để đi dạo kinh thành rộng lớn nhộn nhịp này.
Không hổ là trung tâm chính trị của Tấn triều, chợ huyện Bá Giang coi bộ còn kém phần náo nhiệt hơn là phía ngoài của chợ kinh thành.
Lúc này Phúc Bảo nhìn muốn hoa mắt, cũng không biết nên mua thứ gì về cho người trong nhà.
Cũng may hiện tại tiền riêng của nàng không ít, nếu khó quá không biết phải mua cái gì thì cứ mua hết những thứ mình thích là được.
Chẳng hạn như vải thêu ở kinh thành, loại vải này lấy vàng thật làm thành sợi chỉ, thêu thành hình, hoặc là nắn thành từng hạt, thêu với tơ trắng ở phía trên, tinh tế, tuyệt mỹ, hơn nữa vải thêu kinh thành cũng là được truyền từ trong cung ra, màu sắc càng thêm tươi sáng, có chí khí, khiến người ta có cảm giác mới lạ.
Phúc Bảo nghĩ đến những hảo tỷ muội của mình, còn có nãi nãi, mẫu thân, đám người đại bá nương ở trong nhà, mua một hơi hơn bốn mươi khăn tay thêu, mấy chục cái túi tiền cùng với hai bức bình phong thêu tinh xảo, dùng để là đồ trang trí trong nhà.
Trừ những thứ đó ra, trong kinh thành còn có rất nhiều cửa hàng chuyên bán đồ của nước ngoài, trong những cửa hàng đó, Phúc Bảo thực sự là vui quên cả trời đất, hận không thể mua hết tất cả đồ vật trong cửa hàng để mang về.
Nàng đã sớm chán ghét cái gương đồn thau không nhìn rõ bóng người ở nhà, vừa lúc, trong những cửa hàng bán đồ Tây Dương đó có bán gương pha lê, tuy rằng giá cả đắt đỏ, Phúc Bảo vẫn cắn răng mua hai cái, một cái để mình dùng, một cái để mẫu thân và nãi nãi dùng.
Trang sức tráng men xinh đẹp, vòng tay châu báu kiểu dáng mới mẻ, độc đáo, còn có mứt hoa quả đặc sản của kinh thành, chỉ cần có thể để được lâu, Phúc Bảo đều mua hết một đống, chỉ còn chờ tới ngày về, mang ra phân tặng cho người nhà và bằng hữu.
Đối với nữ nhân mà nói, mua sắm là hoạt động giải trí tốt nhất để giải tỏa áp lực, đi dạo được một vòng, trên cơ bản Phúc Bảo đã vứt hết những phiền não mà Vinh Ưng mang lại, vui vẻ ngẩn cao đầu chuẩn bị để ngày hôm sau đi dạo qua con phố khác, tiếp tục chiến đấu.
“Vị phu nhân này, ta có thể ngồi cùng bàn với ngươi không.”
Lúc ăn cơm trưa, Phúc Bảo chọn một nhà mở cửa tiệm hoành thánh bên đường, chủ quầy hàng là một đôi vợ chồng già, Phúc Bảo nhìn thấy đồ dùng nhà bếp và bàn ăn của tiệm tương đối sạch sẽ, lớp vỏ hoành thánh lão thái thái tự làm, thủ pháp điêu luyện, hơn nữa nồi nước dùng nóng hổi, phát ra mùi hương thơm lừng, không chút nghĩ ngợi liền chọn quán hoành thánh này làm địa điểm ăn trưa của mình.
Lúc này hoành thánh của nàng vừa mới được bưng lên, lúc nàng đang chuẩn bị ăn thỏa thích thì bị một giọng nói của một nam nhân trung niên cản lại.
Chỉ cảm thấy đứng trước mặt nàng lúc này là một nam tử trung niên khí chất nho nhã, nhìn qua có lẽ lớn hơn cha nàng vài tuổi.
Phúc Bảo nhìn quanh một vòng, nhận ra, vốn dĩ khi nàng ngồi vào bàn có nhiều chỗ trống thì lúc này đã đầy ắp người, lúc này trừ bỏ vị trí chỗ bàn nàng còn trống ra, tất cả những chỗ khác đều đã bị ngồi kín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận