Nông Gia Lạc

Chương 238: Quà Hồi Dâu

“Bạc trong nhà đều là cha mẹ kiếm được, bọn họ muốn cho ai, thì sẽ cho người đó.”
Thiện Phúc Đức cảm thấy lời này của Phù nương tử rất kì lạ, nương tử tương lai của hắn còn chưa thấy đâu, dựa vào cái gì lại tức giận việc cha mẹ hắn cho muội muội nhiều của hồi môn chứ?
Với lại, muội muội đáng yêu như thế, cho muội muội nhiều của hồi môn, không phải là chuyện tất nhiên sao, hắn còn cảm thấy cha mẹ cho không đủ, chỉ tiếc bây giờ hắn chưa có công danh, càng không phải là nguồn kiếm tiền chủ yếu trong nhà, nếu không, lúc trước khi muội muội xuất giá, hắn còn muốn giúp muội muội mang theo trăm rương của hồi môn, cứ như thế mà gả ra ngoài, càng oai phong.
Lười nói chuyện phiếm với mấy con người quái dị, Thiện Phúc Đức bắt đầu nhẩm kinh thư trong đầu, vừa lột quả hạch cho Thịt Ba Chỉ bên cạnh, đi về hướng ngược lại với đám người kia.
“Tiểu nhị lang tam phòng này chắc là đọc sách tới hư đầu luôn rồi.”
Mọi người nghe Thiện Phúc Đức nói, không thể nào lý giải được suy nghĩ của hắn.
Của cải là cha mẹ kiếm được, không sai, nhưng trong nhà nhiều huynh đệ, tỷ muội như vậy, ai không gắt gao nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay cha mẹ, mỗi một lần phân gia, dường như là muốn xé rách mặt nhau ra.
Mà số lẻ tài sản Thiện gia cũng đã gấp mấy ngàn lần của cải trong nhà bọn họ, tài sản khổng lồ như thế, Thiện Phúc Đức thật sự không để vào tầm mắt ư?
So với việc hắn hào phóng như thế, mọi người càng muốn tin là hắn giả tạo hơn.
Không hổ là con trai của Thiện lão tam, tâm địa Thiện lão tam gian trá, chỉ sợ ngoài mặt Thiện Phúc Đức không nói gì, nhưng trong lòng hắn đã sớm ghi hận muội muội kia của mình.
Mọi người chỉ tin tưởng vào cái sự thật mà họ muốn tin, rất nhanh, lời đồn không chứng cứ này liền từ trung tâm thôn Bình Liễu mà phát tán khắp nơi, vào ngày Phúc Bảo hồi dâu, nàng đã từ miệng của những hàng xóm mới ở trấn trên nghe được cái chuyện nhảm nhí là ca ca nàng hận nàng.
Phúc Bảo cảm thấy, người cho rằng ca ca nàng hận nàng nhất định là đầu óc có vấn đề.
“Quà hồi dâu đã chuẩn bị tốt chưa, có muốn thêm thứ gì hay không?”
Nghiêm Khôn húp ngụm cháo nóng hầm hập, nhìn nhà mới rộng rãi thoáng mát, cùng với quần áo vừa người hắn với con trai hắn mặc, trong lòng cảm thấy thỏa đáng, cảm thấy trong nhà có nữ nhân, quả nhiên tinh thần của cả nhà đều thay đổi.
“Đều đã chuẩn bị tốt, trong nhà cũng không thiếu thứ gì, con sợ nếu lấy nhiều đồ quá thì lúc trở về cũng phải mang nhiều thứ.”
Phúc Bảo suy nghĩ, quà hồi dâu nàng chuẩn bị theo quy củ nhân tình qua lại mà trước khi xuất giá nương của nàng đã dạy nàng, trên thực tế, hai nhà cũng không thiếu chút lễ vật này, chỉ là vì làm theo lễ tiết cũ thôi, thật sự không cần phải khách khí như vậy.
Với lại dựa theo lễ tiết của nãi nãi và cha mẹ, ca ca, đối với nàng, nếu nàng mang lễ vật về nhiều, chỉ sợ đợi đến lúc quay về, cha mẹ sẽ hận không thể dọn sạch nhà, đem những thứ tốt nhất cho nàng, để nàng mang về nhà chồng.
“Được rồi, hai nhà chúng ta thật sự không cần khách khí như vậy, với lại, tuy rằng con đã gả cho Nghiêm gia chúng ta, nhưng vẫn là con gái Thiện gia, trấn trên với thôn khoảng cách cũng không xa, nếu con nhớ cha mẹ, gia nãi của con, có thể bảo Sơn Sinh đánh xe bò đưa con về nhà thăm mọi người, đương nhiên cũng có thể sở mấy ngày, cũng không có vấn đề gì, nhà chúng ta chỉ có 3 người, không có nhiều quy củ cứng nhắc.”
Nghiêm Khôn lại húp thêm miếng cháo, cháo này là Phúc bảo dùng xương bò nấu qua một đêm, vị thơm lừng, còn có vài miếng thịt bò cắt lát mỏng, mềm mịn, thơm ngon.
Ở Đại Tấn, bò là sức lao động chủ yếu, cấm giết lèn, thịt bò trên thị trường hầu như là bò chết già hoặc bệnh chết, loại thịt này cực kì dai, nấu hầm nấu không đủ thời gian, thịt bị khô, khiến người khác khó ăn được.
Nói cũng khéo, hôm qua trên chợ có một ông lão nông mang theo bê con trong nhà bán lấy tiền, để con trai cưới vợ, không ngờ bê con này nổi điên, ở trên chợ chạy hất lung tung, bị mã phu của chiếc xe ngựa đang vội vàng tiến đến, dùng roi vung thật mạnh, sau đó bị ngựa giẫm chết.
Chủ nhân chiếc xe ngựa bồi thường cho lão nông kia năm lượng bạc, nhưng mà con bê chạy lung tung, phá hỏng không ít hàng hóa ở ngoài chợ, nên năm lượng lão nông được bồi thường cũng hết, chỉ có thể dựa vào việc bán thịt của bê con để thu đủ tiền vốn.
Nghiêm Khôn vừa lúc chứng kiến toàn bộ sự việc, đồng tình với lão nông kia, mua lại bê con.
Trong đó, Phúc Bảo giữ lại một nửa, nửa còn lại được Phúc Bảo để trong danh mục quà tặng đáp lễ, được Phúc Bảo vô tình bồi dưỡng, người Thiện gia cũng coi như là kẻ tham ăn, so với những của hồi môn trân quý nhưng ít công dụng, có lẽ nửa con bê này mới khiến người Thiện gia thích hơn.
Hôm nay là ngày con gái hồi dâu, Thiện Tuấn Hải sáng sớm đã lên cơn, canh ở cửa nhìn xung quanh, nóng lòng chờ đợi.
“Cha, lúc này vẫn còn sớm, chỉ sợ tiểu muội lúc này còn chưa lên đường.”
Thiện Phúc Đức thấy cha hắn bưng bát cơm canh ở cửa, nhịn không được mở miệng nói một câu.
“Cái con khỉ, muội muội ngươi là một cô nương hiếu thuận, biết là hôm nay phải về nhà mẹ đẻ, còn có thể nằm dài trên giường không dậy nổi à?” Thiện Tuấn Hải trừng mắt con trai, con gái bảo bối của hắn nhất định là nhớ cha ruột này muốn chết, lúc này chắc chắn đang nóng lòng ở trên đường.
Là người cha được con gái nhung nhớ, hắn không thể phụ lòng hiếu thuận của con gái, tất nhiên phải đứng canh ở cửa, đảm bảo người đầu tiên mà con gái nhìn thấy khi về nhà mẹ đẻ chính là hắn - nam nhân yêu thương con gái ngày nhớ đêm mong này.
“Hừ, ngươi là cái thằng con bất hiếu, có bản lĩnh thì ngươi lập tức cưới một nàng dâu về đây cho ta, nếu không đừng đứng trước mặt làm ta ngứa con mắt.”
Thiện Tuấn Hải lầm bầm, bưng chén cháo ăn sáng của mình lên húp hai ngụm, kiềm chế hỏa khí.
Thôi đi, hắn sẽ không gặm cải trắng, hắn không phải là một con heo tốt.
Nghe cha ruột nói chuyện, Thiện Phúc Đức tự mình kiểm điểm, trề miệng, mặt mày yểu xìu, uể oải.
Chuyện này đúng lúc bị người trong thôn đi qua nhìn thấy.
Quả nhiên tiểu nhị lang của Thiện gia không thích muội muội của hắn, nếu không, hôm nay là ngày Phúc Bảo hồi dâu, vì ao hắn lại có khuôn mặt khổ sở như thế.
Bởi vì chuyện trùng hợp như vậy, tin tức huynh muội Thiện gia không ưa nhau càng thêm xôn xao.
Cũng không biết nếu Phúc Bảo với Phúc Đức nghe được lời đồn đại này, sẽ có phản ứng như thế nào.
“A, con gái ngoan !”
Hôm nay hồi dâu, Phúc bảo thật sự giống như Thiện Tuấn Hải nghĩ, thức dậy từ rất sớm, bởi vậy, lúc hắn còn chưa ăn xong chén cháo trong tay, con đường nhỏ bên kia, đã xuất hiện bóng dáng mờ mờ ảo ảo của đôi vợ chồng trẻ đang đánh xe bò tới.
Vốn dĩ Thiện Tuấn Hải đang không có tâm trạng ăn sáng, lúc này thấy con gái đã quay về, không chút nghĩ ngợi liền đưa cái chén cho con trai, sung sướng chạy ra hướng xe bò đang đi tới.
Thiện Phúc Đức làm trợ thủ đắc lực, ôm cái bát to, tuy rằng cũng muốn nhìn thấy muội muội trước tiên, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà về phòng, để đồ vật trong tay xuống, tiện thể thông báo với nãi nãi và nương đã chờ đến nóng ruột tin tức muội muội trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận