Nông Gia Lạc
Chương 129: Ước Mơ
Thiện Tuấn Hải không nghĩ tới, nhà nhị ca lại có thể sinh ra đứa trẻ lanh lợi như Phúc Tài. Trong lòng hắn có chút vui mừng thay cho nhị ca cục mịch của mình, dù sao đứa nhỏ thông minh cũng tốt hơn đần độn. Quan trọng nhất là, Phúc Tài thông minh nhưng không khoe khoang, nó tự biết chừng mực của bản thân, điểm này, dường như rất giống nhị ca.
“Ăn nhanh đi, đồ nguội hết rồi. Có điều, chuyện học hành này, con phải tự mình nói chuyện với cha con.”
Thiện Tuấn Hải xoa đầu cháu trai nhỏ, như cũ vẫn không đồng ý làm người thuyết phục cha mẹ thay hắn: “Cứ đem những lời mà con vừa nói với ta, nói lại cho cha con nghe. Cha con thương yêu con như vậy, sẽ không bắt ép con tới trường đọc sách nữa.”
“Nhưng mà...”
Thiện Phúc Tài nhìn vào mắt tam thúc, lại nhìn nhị đường ca bên cạnh, người hắn lo lắng không phải cha hắn, mà là nương của hắn.
“Con phải suy nghĩ thật kĩ, dù là đọc sách hay trồng trọt, thì đều liên quan tới chuyện cả đời của con. Nếu con vì người nào đó mà thay đổi lập trường của mình, thì đó cũng là lựa chọn của chính bản thân con.”
Thiện Tuấn Hải nhìn cháu trai khó xử, gắp vào chén trước hắn một cái móng heo, không nói tiếp nữa.
Thiện Phúc Tài do dự, làm bộ như ông già, thở dài một hơi, sau đó, bi thương hóa thành sức ăn, hút sùm sụp từng sợi mỳ.
“Lúa mạch năm nay rất tốt.”
Tưởng bà tử nhìn lúa mạch và thóc thu hoạch năm nay, những thứ này sau khi giã ra sẽ thành những hạt gạo trắng nõn, từng hạt đầy đặn, mượt mà, thon dài nhìn như những viên trân châu, vừa nhìn là sẽ khiến người ta thấy thích.
“Đợi chút nữa đem chỗ thóc với lúa mạch này đến chỗ Hổ bà tử trước cửa thôn xay, xay thật tốt, rồi mang về làm bánh trôi cho cục cưng của chúng ta ăn.”
Gạo vừa thu hoạch thơm ngát vô cùng, xay ra một màu trắng tinh, khi chế biến sẽ mang theo nồng đậm hương gạo và mì. Cho dù nấu thành món gì thì cũng có đủ hương sắc, khiến người ta không thể ngừng ăn. Nhất là năm nay, Tưởng bà tử còn đặc biệt gieo gạo nếp trên nửa mẫu ruộng. Trước đây trong nhà không dám làm như vậy, bởi vì gạo nếp cũng rất quý giá, đa số là mang đi bán để lấy tiền.
Nửa mẫu ruộng này, Tưởng bà tử còn đặc biệt tưới bón đầy đủ. Lúc còn là mạ non, nhìn qua đã thấy tươi tốt hơn hẳn những cây mạ non khác. Đến khi lớn lên, trổ bông nặng trĩu, một gốc bằng 3 đến 4 cây nhà người khác. Dùng làm bột với sợi mì thì đều trắng mịn hơn so với trước đây một bậc.
Dự định khi thu lúa mạch và lúa thóc đó, Trưởng bà tử sẽ giữ lại một phần đủ để người nhà mình ăn, cũng suy nghĩ có nên dùng loại bột thượng đẳng này để làm thành một ít điểm tâm, lấy lòng đám người coi tiền như cỏ rác trong thành hay không.
“Nhìn thật thích mắt. Gạo với lúa mì này đều đã phơi khô, chút nữa con sẽ mang ra cho Hổ thẩm xay một túi bột, tranh thủ thời gian trước giờ cơm chiều nấu một nồi bánh trôi nước.”
Tô Tương nghĩ tới hương vị thơm ngon mềm mại của bánh trôi, nhịn không được có chút phát thèm.
“Ừ, lấy những hạt mè ta cất trong hũ nhỏ, dùng cối đá xay những quả hạch trên núi, sau đó, trộn những thứ đó cùng với đường hoa quế.”
Cuộc sống hàng ngày tốt hơn, Tưởng bà tử cũng càng ngày càng thích nghiên cứu các món ăn. Lúc trước trong nhà cũng không có để ý nhiều như thế, bánh trôi nhân mè đen đã là không tồi rồi, cũng không nghĩ tới là sẽ thêm hạt quả rừng hay là đường hoa quế gì đó vào.
“Dạ, vâng ạ.”
Tô Tương nghe thấy lời nói dứt khoát của Tưởng bà tử, vội vàng đi vào bếp chuẩn bị.
“Phúc Bảo, cục cưng của nãi ơi!”
Tưởng bà tử gọi với vào phòng vài tiếng, cũng chưa thấy cháu gái bảo bối ra đón bà, có chút buồn bực.
“Phúc Bảo ăn xong cơm trưa thì ra ngoài rồi, có lẽ là đi tìm đám Thiết Hoa để chơi.” Tô Tương trong nhà bếp, ló đầu ra nói với mẹ chồng.
“Tìm bằng hữu chơi cũng tốt, cục cưng của nhà mình quá im ắng.” Tưởng bà tử không suy nghĩ quá nhiều, dù sao cũng chỉ loanh quanh ở trong thôn, cũng không thể xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này, người được hai người nhắc đến, Phúc Bảo, đang một mình lén la lén lút chạy tới chân núi. Tính sơ sơ thì Thịt Ba Chỉ đã rời đi nửa tháng, nàng thật sự có chút lo lắng cho thú cưng của mình.
Không có bạn bè đi cùng, nàng không dám chạy lên núi, nên chỉ ở dưới chân núi gọi hai tiếng.
Phúc Bảo cảm thấy, có lẽ không phải là Thịt Ba Chỉ không muốn quay về, mà là não của sóc quá nhỏ, đã quên mất đường về nhà.
Dù sao đây cũng là một loài vật không thể nhớ rõ nơi mình đã tích trữ lương thực cơ mà.
“Thịt Ba Chỉ, Ba Chỉ, Thịt Thịt.”
Phúc Bảo hướng vào trong núi gọi vài tiếng. Đây là nơi lần đầu tiên nàng gặp bầy sóc, hình như cũng là nơi mà Thịt Ba Chỉ cùng với bầy của nó sinh sống.
Nhưng mà từ lần trước, khi bầy khỉ ra khỏi núi đến đây, hình như bầy sóc chưa từng xuất hiện ở đây thêm lần nào nữa. Phúc Bảo lén lút ra khỏi nhà vài lần, nhưng chưa từng tìm được chú sóc đi lạc của mình.
Có vẻ lần tìm kiếm này cũng không có kết quả. Phúc Bảo thở dài, nghĩ vẫn nên đợi hôm nào Sơn Sinh ca tới, nàng sẽ cùng hắn đi sâu vào trong núi một chút xem thử. Nàng cảm thấy, rất có khả năng là bởi vì sự xuất hiện của bầy khỉ, làm cho bầy sóc cảm thấy nơi này không còn an toàn nữa, cho nên cả bầy rời đi, sóc mập của nàng tự nhiên cũng sẽ đi theo bầy.
Có thể ở lại trong núi cùng với đồng loại là một chuyện tốt, Phúc Bảo nghĩ, bản thân mình không thể ích kỉ như vậy, nếu lần sau tìm được Thịt Ba Chỉ, nàng sẽ để nó tự lựa chọn, theo nàng rời đi, hay là ở lại với bầy đàn. Dù sao bầy sóc cũng rất yêu quý nàng, sau này nếu nàng nhớ Thịt Ba Chỉ, đều có thể tới chân núi để nhìn nó.
“Chi chi!”
Đang lúc Phúc Bảo chuẩn bị rời đi, tán cây đột nhiên phát ra âm thanh sột soạt, hơn 10 giây sau, tán cây cổ thụ rậm rạp trên đầu nàng bị đẩy ra, một con sóc chui cái đầu tròn nhỏ từ bên trong ra ngoài.
“Chi chi chi!”
Thịt Ba Chỉ vui mừng tới mức muốn nhảy cẫng lên. Nó phóng một cái, nhảy từ trên cành cây khô xuống, không lệch một ly, chuẩn xác nhảy vào lồng ngực của Phúc Bảo.
“Chi chi chi!”
Nó nhớ cô bé đáng yêu của nó muốn chết.
Ngày đó, sau khi bị hầu vương ném rớt, tuy rằng Thịt Ba Chỉ có thể tìm thấy bầy đàn của mình, nhưng lúc nào nó cũng muốn trở về bên cạnh Phúc Bảo.
Nhưng não sóc không thể nhớ nhiều, nó đã quên mất đường về nhà đi như thế nào rồi. Nhưng cũng may nó vẫn còn nhớ rõ cô bé đáng yêu của nó trông như thế nào, đây là chuyện vĩnh viễn không thể quên.
Trước khi trở thành thú cưng của Phúc Bảo, Thịt Ba Chỉ cũng từng là sóc đầu đàn, nhưng sau khi nó rời đi, bầy sóc đã tôn một con sóc khác lên làm đầu đàn. Có điều, tập tính của sóc không giống như của bầy khỉ, sẽ không vì thay đổi con đầu đàn mà có sự phân biệt đẳng cấp quá lớn.
Lúc Thịt Ba Chỉ trở lại bầy, vẫn được lũ sóc hoan nghênh, không có phát sinh hiện tượng bài xích gì hết.
Mấy ngày nay, ban ngày Thịt Ba Chỉ đi theo đàn của mình để trữ lương thực, buổi tối khi rảnh rỗi không có gì làm, nó liền đi loanh quanh trong núi. Thứ nhất là muốn nhanh chóng tìm đường về nhà, thứ hai là muốn tận dụng thời gian này tìm những thứ mà Phúc Bảo yêu thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận