Nông Gia Lạc

Chương 64: Bản Lĩnh

Tưởng bà tử không thích thái độ của nàng, bà lấy hai cái túi nhỏ màu trắng, bên trong có một ít điểm tâm mình làm, đưa cho cháu gái cầm, khi nào đói bụng thì cùng các ca ca chia nhau ra ăn.
“Được rồi, được rồi, đi chơi đi, Phúc Đức, Phúc Tài, nhớ trông chừng muội muội đó.”
Tưởng bà tử vẫy tay với ba đứa cháu, tươi cười hớn hở, đến lúc không thấy bóng bọn họ nữa, mới quay vào nhà.
Vương Xuân Hoa thấy con trai đi xa, nhìn mẹ chồng vừa đi vừa ngáp, hẳn muốn ngủ trưa, kéo kéo vạt áo, cũng chỉ có thể tủi thân đi vào.
“Nương.”
“Nương ơi.”
Lúc nàng về phòng thì Mai Nương với Lan Nương cũng từ phòng bên cạnh đi vào, trên tay còn cầm khung và một ít chỉ thêu.
Sau khi Mai Nương lớn hơn một chút, Thiện gia liền sửa gian phòng nhà nhị phòng, ngăn một nửa làm thành phòng cho hai chị em. Chờ Phúc Bảo lớn hơn chút nữa, cũng sẽ chuyển vào ở chung với hai đường tỷ này.
Mai Nương vẫn còn nhớ rõ chuyện lúc nhỏ, nên với mẹ ruột, theo bản năng, nàng vẫn còn một chút kháng cự. Lan Nương thì khác, nàng không nhớ những chuyện lúc nhỏ, sau này, bởi vì Vương Xuân Hoa tỏ ra gần gũi, nên dần dần cũng có chút quyến luyến.
“Lại sang bên tam thẩm học thêu thùa à, giỏi thật.”
Vương Xuân Hoa nhìn những thứ con gái lớn giấu ở phía sau, nhếch miệng nói.
Tam phòng thật có bản lĩnh, một người là con trai, dụ dỗ con trai nàng học không tốt, một người là mẹ, lôi kéo hai con gái của nàng, mê hoặc hai kẻ ăn cháo đá bát, khiến chúng không nhận ra đâu mới là mẹ ruột.
Vương Xuân Hoa sao có thể không nhận ra con gái lớn lạnh nhạt, trong lòng nàng cũng đố kị. Nhưng dù sao nàng cũng nghĩ kĩ rồi, nửa đời còn lại, nàng chỉ có thể dựa vào con trai thôi, còn con gái có như thế nào thì cũng mặc kệ, liên quan gì đến nàng?
Nàng chỉ cần cha mẹ chồng và phu quân công nhận là một người mẹ hiền là được rồi.
“Có điều, tuy học thêu thùa là chuyện tốt, nhưng cũng không phải thứ mà nữ nhân nên tốn công học tập. Bây giờ ở nhà thì không nói, sau này xuất giá làm con dâu người ta, cũng không thể không giặt giũ, nấu nướng, không thể không ra đồng làm việc.”
Vương Xuân Hoa đề chỉnh tâm trạng, khuyên giải hai con gái.
“Con biết rồi, nương.”
Mai Nương cúi đầu đáp, còn chuyện có để trong lòng hay không thì lại là chuyện khác.
Nhìn đứa con gái lạnh nhạt, xa cách, Vương Xuân Hoa có chút khó thở, nhìn chằm chằm đứa con gái lớn đã trổ mã, sắp thành thiếu nữ, chẳng mấy năm nữa là có thể nói tới chuyện cưới gả. Sau đó vén mành, đi vào, rồi thả mành thật mạnh.
“Lan Nương, ngươi đừng nghe nương nói bậy, phải học thêu thùa thật tốt, đó mới chính là bản lĩnh lớn nhất của cô nương như chúng ta.”
Đi được một đoạn, xác định bên cạnh không ai nghe được lời hai chị em các nàng nói chuyện, Mai Nương mới lặng lẽ, cúi đầu nói nói muội muội.
“Muội xem, tam thẩm của chúng ta, với bản lĩnh này, mỗi tháng kiếm được số tiền cũng không ít hơn đại bá phụ, cũng nhờ vậy mà tam thúc không phải ra đồng làm việc như cha chúng ta. Chúng ta không mong được lợi hại như tam thẩm, nhưng chỉ cần có được một ít bản lĩnh, đạt được yêu cầu thấp nhất ở phường thêu thôi. Sau này, làm cô nương cũng được, mà gả qua nhà người khác làm dâu cũng được, đây là kế sinh nhai của chúng ta, chỉ cần muội có thể kiếm ra tiền, thì muội chính là lớn nhất, không ai dám làm gì muội.”
Sau khi nhận thấy con dâu có vấn đề, Tưởng bà tử liền trực tiếp dạy dỗ hai cháu gái. Kết quả, mặc dù Mai Nương có gương mặt nhút nhát, nhu nhược y đúc Vương Xuân Hoa, nhưng tính tình lại vô cùng hoạt bát, khôn khéo.
“Còn nữa, nếu người khác mà có bản lĩnh như vậy thì đã tìm mọi cách giấu giếm, nhưng tam thẩm lại tốt bụng dạy cho tỷ muội chúng ta, người chính là ân nhân của chúng ta. Sau này muội không thể làm kẻ vong ân phụ nghĩa, phải nhớ tới việc tam thẩm đối xử với chúng ta, tuyệt đối không được nghe nương gièm pha bậy bạ mà đi oán hận tam thẩm, có biết không?”
Mai Nương nói một thôi một hồi với muội muội, cũng không quan tâm coi thử nàng nghe có hiểu những gì mình nói hay không.
“Muội hiểu rồi, tam thẩm tốt với chúng ta như vậy, muội cũng sẽ đối tốt với Phúc Bảo.”
Lan Nương gật đầu, nàng thích muội muội Phúc Bảo lắm, tam thẩm là mẹ ruột của Phúc Bảo, nàng cũng thích tam thẩm.
Lập luận này tuy có chút vấn đề, nhưng nếu không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng thì không sao cả.
Mai Nương gật đầu, quyết định phải trông chừng muội muội mọi lúc mọi nơi, nhất định không cho mẹ ruột kia của nàng có cơ hội dạy hư muội muội.
Các nàng là cô nương của Thiện gia, không phải là người của Vương gia bọn họ, cả đời sống vì phu quân của mình, chết cũng vì phu quân của mình, như một con rối không có chủ kiến. Nãi nãi đã nói, nữ nhân đầu tiên là phải sống vì bản thân của mình, nếu ngươi khinh thường chính mình, thì sao ngươi có thể yêu cầu phu quân với con cái sau này coi trọng mình.
Thời đại này đã quá khó khăn với nữ nhân rồi, nếu nữ nhân mà cũng khắc nghiệt với bản thân như vậy, thì thế gian này còn nơi nào để nữ nhân có thể dung thân.
Tuổi của Mai Nương chưa chắc đã hiểu sâu được như thế, nhưng nàng cũng hiểu được chút ít.
Nãi nãi đanh đá, đại bá nương xảo quyệt, tam thẩm có nghề thêu thùa kiếm sống, mọi người đều rất tốt, chỉ có duy nhất nương của nàng, ở nhà mẹ đẻ thì không vui vẻ, ở nhà chồng thì làm mếch lòng tất cả mọi người. Nàng không muốn bước lên vết xe đổ của nương, nên nàng sẽ nghe theo lời của nãi nãi, quên hết tất cả những thứ mà nương nàng từng dạy nàng.
Hai chị em dắt tay nhau đi về phía tam phòng, Tưởng bà tử đứng ở sau cửa, thu cái tay vốn dĩ đặt trên rèm cửa về, khóe miệng mỉm cười, trở về phòng chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.
Thật không uổng công bà dạy dỗ Mai Nương, có người tỷ tỷ này trông chừng, sau này chuyện của Lan Nương, bà cũng không cần tốn quá nhiều sức.
“Cho nè.”
Thiện Phúc Tài bẻ chiếc bánh nướng áp chảo mình đã ăn một nửa thành hai phần, đưa cho nhị đường ca với đường tiểu muội.
Trước kia, hắn chỉ thích ăn một mình, không thích đem đồ ăn của mình chia sẻ cho các huynh đệ, tỷ muội. Nhưng sau khoảng thời gian Vương Xuân Hoa không có ở nhà kia, hắn mới phát hiện ra niềm vui khi được chia sẻ cùng mọi người, mới dần dần tập thành cái thói quen tốt này.
Hơn nữa, hắn nhạy bén nhận ra, ăn một mình, hắn chỉ có thể ăn những thứ đồ ăn ngon giống nhau, nhưng nếu chia sẻ, hắn có thể ăn những thứ đại phòng với tam phòng có. Vả lại, nhị phòng cũng chẳng có nhiều đồ ăn ngon, càng khiến hắn tích cực chia sẻ.
“Đây là bánh nãi nãi làm, thơm lắm. Chỉ tiếc là hôm làm bánh nướng áp chảo này, chúng ta chưa có về, không biết hai ngày này, nãi nãi có thể làm cho chúng ta ăn lần nữa hay không.”
Mấy ngày trước, khi vừa làm xong bánh nướng áp chảo thì Phúc Bảo đã ăn hai cái, bởi vậy, lúc này thấy tam đường ca chia bánh cho, nàng cũng không muốn ăn. Còn Thiện Phúc Đức thì không từ chối, cầm cái bánh đường đệ đưa cho, xé một miếng bánh nướng áp chảo dẻo dai, cho vào miệng nhai, thật thơm và ngọt.
Đây chính là bột được mài từ lúa mì mới thu hoạch, càng nhai càng thơm, nhai kĩ còn có chút vị ngọt, trừ việc do để quá lâu mà hơi khô cứng, còn lại, không có chỗ nào đáng chê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận