Nông Gia Lạc

Chương 227: Của Hồi Môn

Nhưng mà đồ gỗ không đủ, bà cũng có thể bồi thường những thứ khác nhiều hơn cho cháu gái.
Mấy năm nay, Thiện gia có ba nguồn thu lớn nhất.
Một là thu từ trang trại chăn nuôi, đây là nguồn thu nhiều nhất, mỗi năm có thể mang đến gần năm vạn lượng tiền lời, đây là sau khi đã phân chia, Tưởng bà tử hiểu rõ đạo lý im ỉm để phát tài, nói với bên ngoài mỗi năm chỉ kiếm được có một hai ngàn lượng, nhưng ngay cả con số này cũng đủ khiến người trong thôn đỏ mắt ganh tị.
Cái thứ chính là tiệm ăn của Thiện gia, thời điểm làm ăn tốt, một ngày tiệm ăn có thể thu vào một và trăm lượng, thời điểm không tốt, cũng có bốn năm mươi lượng lót nền, tiệm ăn không tốn nhiều chi phí, rau dưa, thịt cá đều là ở nhà nuôi trồng, nhân công là ký văn tự bán đứt, trừ những ngày không mở cửa, mỗi năm tiệm ăn cũng có thể kiếm được hai, ba vạn lượng.
Chỗ cuối cùng thu tiền chính là Tưởng bà tử dựa vào hai phần tiền lời trên, đổi thành cửa hàng cùng với đồng ruộng để thu thuế tức.
Nhìn một xấp khế đất, khế nhà, đều là tài sản cố định mà Tưởng bà tử đặt mua, loại tiền thuê này mỗi năm đều tăng một khoảng cố định, đại khái mỗi năm tiền thuê cũng được khoảng năm ngàn lượng.
Những phần thu rải rác từ những chỗ khác không tính, chỉ từ ba nguồn trên, trừ đi thuế má, cùng với những tiêu dùng qua lại với người khác, còn có thể dư sáu vạn lượng bạc trắng.
Nói không chút khoa trương thì Thiện gia tuy sống ở thôn Bình Liễu nhưng hoàn toàn có thể nằm trong đội ngũ những nhà giàu có nhất huyện Bá Giang.
“Nữ hài tử gả chồng, quan trọng nhất là của hồi môn, mấy năm nay, chuyện làm ăn nhà chúng ta có thể phát đạt như vậy, cũng là nhớ những ý tưởng mà Phúc Bảo nghĩ ra, không thể coi là không có công, điểm này, mọi người có đồng ý không?”
Tưởng bà tử nhìn hộp gỗ trong tay, giọng nói trầm ổn, hỏi mọi người.
“Đúng thế, cục cưng Bảo Nhi của nhà chúng ta, chính là tiểu phúc tinh của cả nhà.” Thiện Tuấn Hải đương nhiên tán thành, suy nghĩ một chút, sau khi cục cưng Bảo Nhi ra đời, chuyện làm ăn trong nhà mới tiến triển không ngừng, hơn nữa, nàng hiểu chuyện như vậy, mang đến trong nhà không ít tiếng cười vui, đương nhiên không thể nào không có công.
“Ta nói muốn cho Phúc Bảo thật nhiều của hồi môn, mọi người có ý kiến gì không?”
Với Tưởng bà tử mà nói, đem tất cả mọi thứ của mọi thứ Thiện gia đang có cho Phúc Bảo cũng không có vấn đề gì, người khác có thể không biết, nhưng bà không thể không biết vì cớ gì mà heo dê, gà vịt trong nhà có thể nuôi tốt như vậy, tiệm ăn của nhà có thể phát đạt như vậy.
Mấy năm nay, bởi vì sợ sau khi cháu gái xuất giá, heo, dê, gà, vịt trong nhà không thể nuôi tốt được như trước, Tưởng bà tử vẫn luôn lặng lẽ nghiên cứu những tập tính của đám gia súc đó.
Nàng phát hiện, thời điểm Phúc Bảo xuất hiện, những gia súc đó như là có linh tính, nguyện ý ăn những thứ mà chúng cho là tốt, đem chính mình nuôi dưỡng thật tốt.
Dần dà, Tưởng bà tử cũng nghiên cứu ra được lý thuyết chăn nuôi gia súc, thí dụ như giai đoạn heo con, mỗi ngày nên cho ăn mấy bữa, mỗi bữa thì cho ăn những gì, lại thí dụ như khi chúng có những hành động khác thường, rốt cuộc là chuồng heo nhỏ, không hợp với hình thể, khiến chúng cảm thấy khó chịu, hay là do chúng nó sinh bệnh.
Có thể nói là gia súc đó “nói cho” Tưởng bà tử biết làm thế nào để nuôi chúng càng béo múp, càng thơm ngon, bà dám khẳng định, cho dù hiện tại cháu gái xuất giá, bà cũng có thể dùng lý thuyết đúc kết bằng mấy năm kinh nghiệm của mình nuôi gia súc của Thiện gia chuẩn từng chi tiết.
Như vậy cho dù chất lượng có chút khác biệt, nhưng người bình thường thưởng thức cũng sẽ không phát hiện, cũng coi như là bào vệ độc chiêu này.
Nhưng xét cho cùng, Tưởng bà tử có thể nghiên cứu ra quy trình chăn nuôi như vậy cũng là bởi vì Phúc Bảo, cho nên nói một câu đơn giản, mọi thứ của Thiện gia đều do đứa cháu gái này tạo nên, cũng không có gì là quá đáng.
“Sao lại có ý kiến gì, lấy con làm của hồi môn con cũng không ý kiến nữa là.”
Thiện Tuấn Hải trong lòng chua xót, con gái sắp phải gả cho người khác, là nàng dâu nhà người ta.
“Nãi nãi.”
Phúc Bảo định nói nàng không cần những thứ kia, liền bị Tưởng bà tử ngăn lại.
“Nãi biết con ngoan, nhưng đây đều là những thứ có nên có.”
Nhìn ánh mắt thấu hiểu của nãi nãi, Phúc Bảo cảm thấy hình như bí mật của chính mình đã bị nãi nãi nhìn thấu, nàng im lặng, chỉ có thể cảm động với tình thương mà người nhà dành cho mình.
“Số cửa hàng với đồng ruộng này, ta đã nghĩ kỹ từ lâu rồi, 130 mẫu ruộng nước cùng với 70 mẫu ruộng cày thượng đẳng ở huyện Phụ Dương bên cạnh, 160 mẫu ruộng đất ở huyện chúng ta, ba cửa hàng ở huyện thành, hai cửa hàng với một căn nhà nha gian có sân ở phủ thành, đều là của hồi môn của Phúc Bảo.”
Mấy năm nay phần lớn tiền của Thiện gia đều do Tưởng bà tử quản lý, lâu lâu bà lại lấy bạc đổi thành tài sản cố định, mấy năm qua cũng có được một con số đáng kể.
Số cửa hàng với đồng ruộng bà nhắc đến cũng không phải là ít, chỉ riêng căn nhà ba gian có sân ở huyện thành cũng đã sau, bảy ngàn lượng, cái này còn chưa tính năm cửa hàng với hơn ba trăm mẫu ruộng kia.
Nhà họ Vương giàu nhất huyện lúc gả con gái, của hồi môn cũng không có nhiều đồng ruộng với cửa hàng như vậy.
Tưởng bà tử mặc kệ, nếu là có khả năng, bà còn muốn bắt chước Thiên vương lão tử gả cháu gái, thập lý hồng trang đưa cháu gái xuất giá.
“Của hồi môn thì trang sức không thể thiếu, lúc mang trang sức, không phải vàng bạc càng nhiều càng lớn thì càng đẹp sao, đây có một vạn lượng, vợ chồng các con mấy ngày nay cũng đừng ở trong nhà không, đi huyện thành hoặc phủ thành tìm thợ hoàn kim tay nghề điêu luyện, làm cho cục cưng Phúc bảo mấy hục bộ trang sức, để mỗi ngày nàng mang không bị trùng, còn nữa, Bảo Nhi ngoan không phải thích mấy thứ bằng ngọc, phỉ thủy sao, cứ chọn loại xanh nhất, trong nhất mà mua, nhà chúng ta không thiếu tiền.”
Tưởng bà tử hào sảng nói, bà muốn hôn sự này phải thật hoành tráng, cho đến trăm năm sau, vẫn còn có người đàm luận về sự rầm rộ của hôn sự cháu gái bà.”
Tô Tương với Thiện Tuấn Hải liên tục gật đầu, hai người hoàn toàn không cảm thấy những gì Tưởng bà tử nói có vấn đề.
Thiện lão gia ngồi bên cạnh, tuy rằng ông yêu thương cháu gái, nhưng ông cũng chỉ là một ông lão gia trưởng bình thường trong xã hội phong kiến, cảm thấy cho cháu gái xuất giá nhiều gia sản như vậy thật sự không thích hợp, nhưng thấy nương tử với con trai khí thế bừng bừng như thế, ông cũng không muốn dội gáo nước lạnh, để tùy ý bọn họ.
“Với lại Phúc Bảo cũng không có mẹ chồng, đây vừa là chuyện tốt, cũng là chuyện không tốt, hai cha con Nghiêm Khôn với Nghiêm Sơn Sinh mấy năm nay cũng quá xềnh xoàng, Phúc Bảo gả qua đó, không khỏi vất vả, ta thật sự không nỡ để đứa nhỏ ta nuôi nấng chu đáo, gả qua nhà người ta còn phải giặt quần áo, nấu cơm cho người ta như người hấu, cho nên, mấy ngày nay, các con cũng phải đi tìm người môi giới, mua mấy bà tử với nha hoàn, ký khế ước bán mình để cho Phúc Bảo làm của hồi môn, những chuyện sau này, cứ để hạ nhân làm là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận