Nông Gia Lạc

Chương 31: Ngoại Tình

“Khóc cái gì mà khóc.”
Vương Xuân Hoa cũng không to gan như vậy, nàng sợ tiếng đứa nhỏ khóc sẽ khiến mọi người trong phòng đi ra.
“Im miệng hết cho lão nương, nếu dám mách với cha các ngươi hoặc là những người khác trong nhà, lão nương lập tức bán các ngươi.”
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của hai con gái, Vương Xuân Hoa cảm thấy thật sảng khoái, trước nay đều là người khác bức bách nàng, hiện tại dường như đã tìm được chỗ phát tiết.
Lan Nương còn muốn khóc, Mai Nương hiểu chuyện liền bịt miệng muội muội, nàng sợ hãi, lại mờ mịt. Trong thôn luôn có những cô gái bị bán đi, có người được bán cho nhà giàu làm nha hoàn, có người bị bán cho nhà thổ, cho dù là loại nào, đối với một cô nương trong sạch đều là một loại sỉ nhục.
Mai Nương sợ, nàng sợ nương nàng sẽ thật sự đem nàng và muội muội đi bán.
Nhìn hai đứa con gái bị mình làm cho im, Vương Xuân Hoa hung tợn bắt hai nàng đi rửa mặt, tránh để cái bộ dạng này đi vào nhà bị đám người kia nhìn thấy.
Vừa nói lại không quên véo con gái lớn thêm mấy cái. Tới khi thấy nguôi ngoai một chút, mới vác cuốc ra đồng.
“Đại ca.”
Sau khi bình tĩnh lại, Mai Nương dắt tay muội muội, nhút nhát, sợ hãi đi vào nhà, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Tưởng bà tử cau mày, rõ ràng trước đây đã chỉnh tính cách của hai cháu gái rồi, tại sao hôm nay bộ dạng lại giống như học theo mẹ ruột Vương Xuân Hoa của mấy nàng vậy?
“Mai Nương, Lan Nương.”
Là trưởng tôn của đại phòng, Thiện Phúc Tông đều xem các đệ muội như là em ruột của mình, mà ở chung với hắn nhiều nhất là đại muội, nên tình cảm giữa hắn với Mai Nương cũng là tốt nhất.
Nhìn đại ca vẫn như trước đây, ôn nhu, ấm áp. Mai Nương nhanh chóng cúi đầu. Nàng sợ trước mặt đại ca mình không nhịn được mà bật khóc, kể ra những tủi thân của mình. Nhưng nàng không dám! Sau khi nghe mẹ ruột hù dọa, nàng thật sự sợ mình sẽ bị bán, co lại như một con chim cút, trong lòng sợ hãi, không nói nên lời.
“Tỷ tỳ.”
Thiện Phúc Bảo núp trong ngực mẫu thân, ê a chỉ vào đại đường tỷ và nhị đường tỷ. Nàng cảm nhận được hai người dường như rất sợ hãi, nhưng nàng không rõ rốt cuộc hai nàng ấy sợ hãi điều gì.
Thấy ánh mắt quan tâm của đường ca và đường tiểu muội, Mai Nương với Lan Nương càng thêm tủi thân, cớ sao các nàng không phải là con gái của đại phòng hay tam phòng.
“Tiểu đệ!”
Thiện Tuấn Sơn đi ra từ một căn nhà nhỏ, vẻ mặt thỏa mãn, đắc ý. Chỉ là khi nhìn thấy tiểu đệ ở bên ngoài, coi bộ là đã canh chừng rất lâu, người liền cứng đờ.
Hắn nói lắp, trong đầu không ngừng tìm lý do để giải thích.
“Đại ca, đây là nhà riêng của huynh, huynh làm sao mà ăn nói với đại tẩu đây.”
Thiện Tuấn Hải tuy không thích đại tẩu đanh đá, keo kiệt, nhưng so với hành vi hiện tại của đại ca, hắn càng khinh thường.
Nam nhân như vậy, nếu không phải là đại ca ruột của hắn, e rằng hiện tại hắn đã không đứng yên ở đây, mà là xông lên túm cổ, đấm cho hắn ta vài cú.
Ở nhà, cha mẹ phí tiền chu cấp cho con của hắn ăn học, vợ hắn thì cần cù, chăm chỉ, thay hắn hiếu kính cha mẹ, lúc nào cũng nhớ thương hắn với con trai.
Còn hắn thì sao, còn có tiền thừa, rảnh rỗi đi nuôi vợ bé. Thậm chí, lấy cớ chủ nhân kiểm kê sổ sách, không chịu về nhà. Đây còn là người à, đúng là cái thứ súc vật không quản được nửa thân dưới.
“Tiểu đệ, ngươi nghe ta giải thích đã.”
Nghe đệ đệ nhắc đến nương tử, Thiện Tuấn Sơn luống cuống, không phải bởi vì nghĩa nặng tình thâm, mà là sợ tính tình Lữ Tú Cúc đanh đá, một khi chuyện này lộ ra, mình sẽ bị ảnh hưởng không tốt.
Hình phạt ở Khương quốc rất khắc nghiệt, đối với chế độ thê thiếp, lại càng quy định nghiêm khắc.
Trước kia, ở Khương quốc, quan lại quý tộc xa hoa lãng phí, chỉ cần có quyền thế, thì sẽ có tam thê tứ thiếp. Hoàng đế tiền triều là kẻ háo sắc, tam cung lục viện, ba ngàn phi tần cũng không đủ, hắn còn cho tâm phúc đi khắp cả nước, tìm kiếm những nữ tử con nhà lành có nhan sắc mỹ miều, khiến cho dân chúng lầm than, chỉ cần là nữ tử có chút nhan sắc đều cảm thấy bất an.
Khi đó, triều chính hỗn loạn, những nam tử nhà nghèo đều không thể cưới vợ, người nào mà có hôn thê xinh đẹp cũng sẽ bị nhà giàu cướp đoạt, không thể xin ai giúp đỡ.
Bởi vì lúc ấy hoàng thất cùng quan lại quý tộc đều che mắt bịt tai, lòng dân oán giận, nổi loạn khắp nơi, tiền triều diệt vong không thể không kể đến nguyên nhân này.
Hoàng đế khai quốc của Khương quốc xuất thân dân thường, cùng nương tử, cũng chính là Lưu Hoàng hậu, tình cảm rất tốt Sau khi thành lập Khương quốc, vì để Lưu Hoàng hậu an tâm, đã phế bỏ chế độ hậu cung. Mãi tới khi đời sau lên ngôi hoàng đế, mới khôi phục lại chế độ tuyển tú.
Có điều, quy định thê thiếp do khai quốc hoàng đế định ra vẫn không bị thay đổi.
Quan viên Khương quốc sau ba mươi tuổi, dân thường bá tánh qua bốn mươi tuổi mà không có con trai, mới có thể nạp thiếp. Kẻ nào trái lệnh, tù ba năm.
Kĩ nữ, nô lệ không thể làm thiếp, nữ tử đàng hoàng cũng không thể làm thiếp, kẻ nào trái lệnh, tù ba năm.
Thiếp có thể mua bán, vợ cả có quyền bán đi thiếp thất. Vợ cả chết, thiếp thất không được lên làm chính.
Ba điều trên chỉ quy định cho quan viên và bá tánh bình thường, còn phía hoàng tộc thì có những quy định khác, nhưng cũng không được ngoại lệ, điều luật được ban ra, cho dù thân phận địa vị cao, thì chuyện thê thiếp cũng bị rất nhiều hạn chế.
Đối với chính thất mà nói, quy củ như vậy rất có lợi. Vì thế đa số nữ tử Khương quốc đều nhớ ơn của khai quốc hoàng đế và Lưu Hoàng hậu, xây rất nhiều miếu thờ phụng. Đặc biệt là miếu thánh mẫu Lưu Hoàng hậu, nhang khói nghi ngút, nghe đồn nếu được Lưu Hoàng hậu phù hộ thì phu thê ân ái tốt đẹp, nữ tử nơi khuê phòng trước khi xuất giá đều sẽ cúng bái trước miếu thờ.
Có điều, trên có chính sách thì dưới có đối sách, đều có cách để đối phó.
Luật pháp hạn chế quan viên cùng dân thường bá tánh giàu có nạp thiếp, nhưng lại không có quy định bọn họ không thể sủng hạnh nha hoàn, tỳ nữ. Rất nhiều người, ngoài mặt chỉ có một chính thê, nhưng thực tế thì nha hoàn thông phòng lại một đống, đen tối, hỗn loạn.
Cũng may nha hoàn thông phòng không thể so với thiếp, căn bản là không thể tạo nên uy hiếp gì với chính thất.
Khương quốc đến nay đã trải qua sáu đời hoàng đế, khi mà quy định mới được ban ra lúc khai quốc, đã kiên quyết xử lý những nam tử vi phạm để giết gà dọa khỉ. Giờ đã mấy trăm năm trôi qua, dân chúng lại có người bắt đầu ngo ngoe, rục rịch.
Chính là dân không kêu ca quan không xét xử, những nhà giàu có lén lút nạp thiếp thất để sủng ái trong nhà. Chỉ cần chính thất không làm lớn chuyện ra ngoài, bên ngoài cũng sẽ không biết trong hậu viện của hắn có thêm người thiếp. Chưa kể, thiếp thất có bản lĩnh, ép chính thất không thể bước ra cửa nửa bước, mọi chuyện chỉ đơn giản là chuyện xảy ra ở hậu viện, người khác càng không thể biết.
Mấy năm nay, ngấm ngầm lộn xộn, huyện Bá Giang lại là nơi núi cao, hoàng đế lại ở xa, Thiện Tuấn Sơn thấy những nam nhân xung quanh có tiền đều nuôi thiếp thất ở bên ngoài, hắn lại là một người quanh năm suốt tháng một mình ở huyện thành, đêm dài đằng đẵng, thật sự khó chịu, bị bắt buộc mới phạm vào sai lầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận