Nông Gia Lạc
Chương 262: Ngoại Truyện (6)
Nếu muốn nói hắn có vấn đề gì thì cũng chính là nói chuyện chậm chạp, thời gian cười nhiều hơn thời gian khóc, với lại an tĩnh chứ không có tính quấy phá như những đứa nhỏ bình thường khác, còn lại thì cũng giống như những đứa trẻ bình thường.
Điều này khiến cho hai nhà không cách nào cho rằng đây là bản tính của hắn, sự thật vẫn là vì ở trong bụng mẹ lâu quá mà bị ảnh hưởng không tốt.
Phúc Bảo từng nhiều đêm vì đứa con trai không giống những đứa trẻ khác mà khóc rống trong ngực Nghiêm Sơn Sinh, đến một hôm, con trai đang ngủ say trên giường bọn họ chợt tỉnh giấc, bò vào giữa hai vợ chồng, sau đó mở to đôi mắt lim dim, bắt chước động tác nàng thường hay dỗ hắn, dùng cánh tay bụ bẫm nhỏ nhắn vỗ vào lưng của nàng.
Mặc kệ đứa nhỏ sinh ra có bị vấn đề khiếm khuyết trí lực hay không, đây đều là con trai của nàng.
Hơn nữa, cho dù phản ứng chậm chạp, học chữ khó khăn, nhưng hắn vẫn là đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Với gia nghiệp hiện tại của Nghiêm gia cũng đã đủ để con cháu ba đời sau sống thoải mái, con trai không có năng lực, đối với bọn họ mà nói cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần con trai có thể vui vẻ lớn lên, hiểu được lễ nghĩa, liêm sỉ, có tấm lòng thiện tâm, như vậy cũng đã đủ rồi.
Với lại đứa nhỏ này cũng chỉ có khiếm khuyết về mặt trí lực và phản ứng, những mặt khác cũng không có cái gì lớn, nói cách khác, chỉ cần đủ kiên nhẫn, cũng có thể dạy con trai sống cuộc sống của người bình thường.
Với lại, cũng không phải đứa nhỏ chậm nói, phản ứng chậm chạp nào cũng có vấn đề về trí lực, một vài đứa nhỏ vẫn rất thông minh, không lý gì mà một đứa nhỏ mới hai tuổi lại phán hắn như thế.
Bởi vậy, trừ việc thường xuyên hơn người tìm kiếm danh y bên ngoài, người trong nhà đều đối đãi đứa nhỏ này như những đứa nhỏ bình thường khác, có điêu là quan tâm, lo lắng cho hắn hơn những đứa nhỏ bình thường khác thôi.
Tiểu bằng hữu Đậu Bì thích nhất chính là nói chuyện với mẫu thân và tỷ tỷ, sau mẫu thân và tỷ tỷ, người hắn yêu thương nhất chính là ông nội hắn, còn cha thì hắn có chút sợ hãi, xếp hắn ở sau hai thú cưng Xương Sườn với Quất Phiêu Lượng.
Đáng tiếc, cũng không biết vì cơ gì, đều là con do Phúc Bảo sinh ra, vậy mà Đậu Bì hoàn toàn không giống tỷ tỷ hắn, kế thừa thể chất đặc biệt của Phúc Bảo, nói câu gà chê chó ghét cũng không quá chút nào, nếu không phải Xương Sườn là sủng vật ở trong nhà đã lâu, chỉ sợ là lúc hắn tới gần, sẽ cho hắn một bộ móng vuốt.
Cố tình Đậu Bì lại có tính chất kiên nhẫn bất khuất, cậu trai nhỏ bé có thể yên tĩnh ngồi cả ngày trong sân chỉ vì muốn nhìn thật rõ tỷ tỷ chơi đùa với những con vật bé nhỏ kia.
Lúc này hắn vừa ngủ trưa dậy, lại bắt đầu nhớ tỷ tỷ với đánh vật cưng kia, bởi vậy được vú nuôi dắt xuống nơi có thể ngồi nhìn tỷ tỷ.
“Oa oa oa !”
“Quạc quạc quạc !”
Hôm nay đám chó Đại Cáp Đẳng lại đến phòng bếp trêu chọc đội ngũ ngỗng khổng lồ, không biết có phải bởi vì đầu bếp quên buộc cửa chuồng gia súc lại hay không, sau khi đám Đại Cáp Đẳng khiêu khích đàn ngỗng, đám ngỗng không cam lòng yếu thế, dứt khoát cắn đứt hàng rào, vỗ cánh thật rộng, rướn cổ quyết tử chiến một trận với năm con chó vô sỉ kia.
Chó Đại Cáp Đẳng đã quen việc ngỗng bị nhốt trong chuồng, chỉ có thể hướng về phía hàng rào tre kêu quạc quạc thị uy, lại không có biện pháp gì đối phó với chúng, làm sao có thể nghĩ tới việc đàn ngỗng sẽ ra khỏi chuồng, tấn công chúng nó đâu.
Nhớ lại những gì đã trải nghiệm với thực lực của đàn ngỗng, mấy con chó hèn hạ này lập tức kinh hãi, xoay người, giữ chặt cái đuôi, vừa chạy vừa kêu cứu binh trong hoa viên tới.
Mà đàn ngỗng hiếu chiến không chút yếu thế, nhanh chóng chạy theo, mông to lắc lư, sải cánh đuổi theo, hoa viên nguyên bản được bày biện chỉnh tề cứ như vậy mà tan tác theo trận chiến giữa bầy cho và đàn ngỗng, khắp sân đều là xác cánh hoa tươi.
Lúc bọn hạ nhân dắt theo Đậu Bì vào hoa viên thì trước mắt chính là cảnh tượng chó sủa gà bay này.
“Cáp !”
Đậu Bì bình tĩnh chỉ vào đàn chó và bầy ngỗng đang chạy về phía hắn, miệng lẩm bẩm gọi tên của Đại Cáp Đẳng, lại không nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của vú nuôi và nha hoàn phía sau.
Là người hầu hạ bên cạnh, hai nàng biết rõ nhất thể chất kỳ lạ khiến động vật không ưa của tiểu chủ tử.
Cho méo nuôi trong nhà đều không ưa hắn, đến mùa hè, muỗi cũng đặc biệt ghét hắn, chỉ cần lúc nào có hắn, liền sẽ không hút máu của người khác, làm hại cả nhà đến mùa hè mỗi năm đều phải sầu nẫu ruột việc phòng muội cho hắn.
Với cái thể chất này, lúc này lại gặp phải một bầy ngỗng lớn đang nỗi điên, làm sao có thể có được kết cục tốt.
Vú nuôi cũng bất chấp việc tiểu chủ tử có thói quen không thích bị người khác ôm, chạy lên lên phía trước định ôm người vào lòng.
Đáng tiếc, nàng hiểu rõ thể trạng của tiểu chủ tử, nhưng Đậu Bì hai tuổi lại không có năng lực hiểu rõ bản thân, nhìn thấy đàn chó đang hoảng loạn chạy về phía mình, hắn chỉ cho rằng đám chó này rốt cuộc cũng nguyện ý thân mật với hắn, cười tươi vui vẻ tiến lên.
“Oa Oa Oa !”
Mấy con chó kẹp chặt cái đuôi, lúc Đậu Bì cho rằng bọn chúng sẽ chạy vào vòng tay để hắn ôm thì tránh né một cách hoàn hảo, lướt qua người hắn.
Con thứ nhất, né xa.
Con thứ hai, cũng né xa.
Con thứ ba với con thứ tư, đồng thời chia ra hai bên tay phải và tay trái của Đậu Bì mà chạy.
Con thứ năm, như cũ, vẫn tránh né cái ôm của hắn một cách hoàn mỹ.
Mỗi con chó đều tránh xa người hắn, đợi những con chó này chạy qua, Đậu Bì lại muốn thân mật gần gũi với đám ngỗng phía sau.
Giống như là cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra trong ánh mắt của đàn ngỗng, Đậu Bì từ từ thu hồi vòng tay đang dang rộng, sau đó xoay người, bước chập chững ngã vào vòng tay của vú nuôi, đáng tiếc động tác của đàn ngỗng nhanh hơn hắn, lúc hắn còn chưa kịp được vú nuôi bế lên, mông đã bị đàn ngỗng ngậm chặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận