Nông Gia Lạc

Chương 177: Phòng Bị

“Hiện tại có thể bảo vệ nhà mình là tốt lắm rồi, làm sao có thể kham nổi thêm nhà người khác.”
Thiện Tuấn Sơn đã hơi tỉnh táo, nghe xong lời cảm thán của lão gia tử, liền nói ngay.
Cái lý lẽ này ai cũng hiểu, nhưng nghĩ tới những bá tánh còn ngây ngốc cho rằng ở huyện thành thái bình, cùng với những lưu dân không có nhà để về kia, trong lòng người Thiện gia cũng không thể cứng cỏi nổi.
Nhưng đúng như Thiện Tuấn Sơn nói, với tình hình hiện tại, bọn họ cũng chỉ có thể tự bảo vệ lấy chính mình.
Không biết chỗ phủ châu thế nào? Thiện Tuấn Hải thở dài.
Quy mô ảnh hưởng của trận bão tuyết này đã không chỉ nằm ở huyện Bá Giang và Thanh Châu, chỉ sợ, toàn bộ tỉnh Lan Giang đều phải chịu ảnh hưởng của trận bão tuyết cùng với nạn đói đi kèm. Theo lý mà nói, quy mô dân chạy nạn lớn như vậy, có lẽ đã sớm được truyền đến tai thiên tử, như thế nào lại chậm chạp không thấy triều đình mở kho phát lương thực, phái quân đội đưa lưu dân trở về nguyên quán chứ? Cứ dựa theo tình hình trước mắt, mọi chuyện đã không còn đơn giản chỉ là chuyện dân chạy nạn nữa rồi.
Những gì Thiện Tuấn Hải nghĩ đến, cũng là vấn đề mà Vinh Tín đang lo lắng, nhưng công văn hắn gửi lên Tổng Đốc Lan Giang đã hơn nửa tháng rồi, mà vẫn chưa nhận được chỉ thị ban xuống.
Nghĩ tới việc càng ngày càng có nhiều lưu dân từ các châu khác chạy đến, Vinh Tín cảm thấy đây là thời điểm mình cần phải quyết đoán.
“Những người gác đêm hôm qua đâu, chẳng lẽ đều ngủ say như chết rồi?”
Sáng sớm, những nam nhân làm chủ của mỗi nhà, mỗi hộ đã bị triệu tập đến từ đường, Vương Bỉnh Sinh tức giận đập bàn, cũng không rảnh bận tâm đến việc hiện tại mình đang ở trước bài vị của tổ tông, nói to hét lớn như vậy là bất kính đối với tổ tông.
Sau khi Thiện Tuấn Hải nói ra nguy cơ có khả năng lưu dân sẽ đến thôn cướp lương thực, trong thôn liền sắp xếp những nam nhân thanh niên trai tráng từ 16 đến 40 tuổi thay phiên nhau canh giữ các cửa ngõ ra vào thôn, cho dù ban đêm cũng không ngoại lệ. Một khi gặp phải tình huống nguy hiểm, những người gác giữ này sẽ khua chiêng gõ trống, thông báo người trong thôn chuẩn bị ngăn địch.
Nhưng mà tối hôm qua, đám người Thiện Tuấn Sơn từng người gõ cửa nhà thân thích, thì những người vốn dĩ phải thay phiên nhau làm việc lại ngủ say li bì, một chút cũng không muốn tỉnh dậy.
Cũng may, đây đều là người một nhà, nếu đổi lại là lưu dân gây rối, có phải khi đưa dao kề cổ, đám người trong thôn mới chịu thức tỉnh hay không.
Mới nghĩ đến đó thôi, Vương Bỉnh Sinh đã không nhịn được mà run sợ trong lòng. Từ trước tới nay, ông luôn là trưởng thôn có tác phong hiền lành, nhưng lúc này lại không nhịn được mà tức giận.
“Cũng đâu có xảy ra chuyện gì đâu? Đang giữa mùa đông, lại phải giữ cửa thôn, cho dù là người sắt cũng không thể chịu nổi.” Một thiếu niên nhìn qua có vẻ ngây ngô, không nhịn được mà nói thầm. Hắn là một trong số những người được phân công trực đêm qua.
“Ngậm miệng lại!” Một nam nhân bên cạnh, gương mặt có vài phần giống hắn chạy tới, kéo vạt áo hắn, sau đó nhìn về phía thôn trưởng lấy lòng: “Thôn trưởng, tuy lời nói của Xuyên Tử không được xuôi tai cho lắm, nhưng cũng có chút đạo lý. Lúc này trời lạnh như vậy, để bọn họ canh giữ cửa thôn mà chỉ có một chậu lửa để chống lạnh, quả thật có chút vất vả.”
“Thà vất vả, còn tốt hơn là chết mà không biết rõ nguyên nhân.” Vương Bỉnh Sinh tức giận đùng đùng, đáp lại, “Hiện tại mọi người có thể bình yên vô sự mà ngồi ở đây, đều là nhờ vào lương thực trong tay mình. Một khi số lương thực này bị cướp hết, những lưu dân không có nhà để về đó chính là kết cục của chúng ta.”
Ở những thời khắc quan trọng, thôn trưởng Vương Bỉnh Sinh vẫn luôn là người rất đáng tin cậy. Ông nghiêm túc nói với nam đinh trong thôn: “Mang trên vai chúng ta là già trẻ lớn bé trong nhà, thôn Bình Liễu cũng là nơi chôn nhau cắt rốn của tổ tiên chúng ta. Lúc này không giống với ngày xưa nữa, hãy nghĩ tới nương tử, nghĩ tới cha mẹ già, nghĩ tới những đứa nhỏ trong nhà, đám dân chạy nạn sẽ không dễ dàng ngồi yên, lúc đói không chịu nổi chúng sẽ giết người phóng hỏa, cái gì cũng dám làm, thậm chí, lúc đám lưu dân đánh vào, có khi những đứa nhỏ bảo bối của chúng ta sẽ trở thành thức ăn trên mâm của bọn chúng. Ngẫm lại những thứ đó, các ngươi vẫn còn sợ lạnh, sợ đói à? Nếu lúc này chúng ta không lập một nhóm hàng ngày chống đỡ ở cửa thôn, thì ai sẽ đến giúp chúng ta?”
Lời Vương Bình Sinh nói khiến cho những thanh niên ở đây bừng bừng khí thế. Đúng vậy, bọn họ ai mà không có cha mẹ, lại có nương tử và con nhỏ, nếu cứ lười biếng, không muốn chịu khổ, đến khi lưu dân thực sự đánh vào được, làm sao bọn họ có thể bảo vệ được vợ con, già trẻ trong nhà mình?
“Ta cũng chỉ nói đến thế thôi. Từ hôm nay trở đi, sẽ lập lại một đội tuần tra mới, tự nguyện báo danh. Nếu ai không muốn tham gia, đợi đến lúc gặp phải phiền toái, cũng đừng có cầu mong người khác giúp đỡ gì mình.”
Vương Bỉnh Sinh liếc mắt nhìn những người thuộc phiên trực tối qua, hùng hổ nói.
“Ta, ta báo danh.”
“Ta cũng báo danh.”
Những nam nhân chểnh mảng nhiệm vụ đêm qua đều mang vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn đứng ra báo danh. Một người, hai người, trừ những người quá lớn tuổi, không thích hợp để gác đêm, những nam nhân còn lại đều đứng dậy.
Vương Bỉnh Sinh thực sự vui mừng, mặc kệ trước đây người trong thôn có xích mích gì, lúc đại nạn xảy ra, mọi người đều đoàn kết lại. Chỉ khi mọi người đồng tâm hiệp lực như vậy, sức mạnh vững chắc, bọn họ mới có thêm hy vọng vượt qua kiếp nạn lần này.
“Xin hãy thương xót, cho chúng tôi ít đồ ăn.”
Mấy ngày nay, xung quanh thôn Bình Liễu đã được hàng rào tre bao quanh, người trong thôn lúc rảnh rỗi liền lấy tuyết nấu tan thành nước, hắt vào hàng rào tre, vì thời tiết rét lạnh, rào tre liền được bao phủ bởi băng tuyết, tường băng càng ngày càng dày, cách ly thôn dân với thế giới bên ngoài.
Ở đây mỗi ngày đều có ít nhất 6 thanh niên trai tráng canh gác, lưu dân đóng ở bên ngoài chỉ cần có hành vi vượt rào, thôn dân Bình Liễu sẽ đoàn kết phản kháng.
Chỉ là những lưu dân đó hình như cũng không có ý định xông vào, mỗi ngày đều chỉ phái một đám người già yếu ớt, bệnh tật, đau thương buồn bã đưa tay nứt nẻ ra xin lương thực.
Người trong thôn chưa từng chứng kiến hiện trạng khốc liệt, hơn nữa lại được ăn ngon mặc đẹp, nên khi đối mặt với những lưu dân đáng thương như vậy, thời gian lâu dần cũng liền thả lỏng.
“Thúc thúc, cho con xin một cái màn thầu để ăn đi.”
“Đại ca, cầu xin huynh thương xót.”
Mấy đứa nhỏ khoảng sáu, bảy tuổi, khuôn mặt bị đông lạnh đến tím tái, môi khô nứt nẻ, lỗ tai và ngón tay đều bị sưng đỏ, lở loét, chảy mủ, run run quỳ gối bên ngoài tường băng, dập đầu với thôn dân đang đứng bên trong.
“Cầu xin người, xin hãy thương xót.”
Những người lớn tuổi thì quỳ lạy, thân thể nhỏ bé giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể bị quật ngã.
“Mẹ nó, lão tử coi bộ không được rồi.”
Thanh niên đang canh gác cảm thấy thật là phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận