Nông Gia Lạc
Chương 197: Thiên Sát Cô Tinh
“Có chuyện gì, nói mau đi.” Cũng không phải cục cưng bảo bối của bà, đối với cháu trai, Tưởng bà tử không thể có kiên nhẫn như vậy.
“Chính là, chính là chuyện hôn sự của con.” Nhìn thấy nãi nãi đã mất hết kiên nhẫn, Thiện Phúc Tài mới mở miệng nói.
Thấy quả thật cháu trai giữ mình lại không phải vì chuyện nhỏ, Tưởng bà tử kiên nhẫn hơn rất nhiều: “Thế nào, con đã có cô nương hợp ý mình?” Lúc trước, từng có bà mai đến, muốn bàn về hôn sự của cháu trai út này, người được chọn cũng không tồi, là cháu gái của gia đình địa chủ thôn bên cạnh, Tưởng bà tử cũng đã hỏi thăm qua, tính tình của cô nương kia không tồi, bộ dáng cũng đoan trang. Chỉ có điều, sau khi bà nói chuyện này với con trai thứ hai, thì liền bị cháu trai út lấy lý do nhị đường ca chưa thành thân, hắn cũng không vội vàng, để cự tuyệt.
Thấy cháu trai út không có ý định kia, Tưởng bà tử cũng không miễn cưỡng, tạm thời gác lại chuyện hôn sự của đứa cháu trai này sang một bên.
Lúc này, xem ra, đối phương đã có người trong lòng.
“Chính là, chính là……”
Mặt Thiện Phúc Tài giống như tôm vừa luộc, đỏ kè, phừng phừng như muốn nổ tung bất cứ lúc nào.
“Được rồi, cứ làm như mình là tiểu cô nương vậy, chẳng có chút khí khái đàn ông nào cả.” Tưởng bà tử thấy cháu trai xấu hổ như vậy, lại mất hết kiên nhẫn. Đối với Tưởng bà tử mà nói, nam nhân thì phải như Sơn Sinh vậy đó, vừa cao vừa khỏe, vô cùng có khí phách nam nhân.
Bà cũng không nghĩ tới, lúc Nghiêm Sơn Sinh ở trước mặt cháu gái mình thì có bộ dạng như thế nào. Ở lúc Nghiêm Sơn Sinh với cháu gái còn chưa có chuyện gì rõ ràng, thì bà đã dồn tất cả sự thiên vị của mình lên đứa cháu rể vô cùng vừa ý này. Lúc này, trong lòng của bà, cháu trai gì đó, thật sự không có vừa mắt bằng cháu rể đâu.
“Con để ý một cô nương.” Thiện Phúc Tài cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình. Nói ra những lời này, hắn thật sự rất xấu hổ.
“Để ý cô nương nhà nào?” Tưởng bà tử rất tin tưởng ánh mắt nhìn người của đứa cháu trai này. Hắn không giống với người mẹ hồ đồ của hắn, lại còn cơ trí hơn người cha thành thật của hắn một phần. Cô nương mà hắn để ý, tuy Tưởng bà tử không biết là cô nương nhà ai, nhưng cũng đã có vài phần hài lòng.
“Theo lẽ thường, việc hôn nhân của con là do cha mẹ con quyết định.” Dù sao, Thiện gia cũng đã phân gia, hôn sự của Mai Nương với Lan Nương bị bà chen ngang, tuy rằng lúc ấy có nguyên nhân là vì Vương Xuân Hoa không làm được, nhưng ít nhiều gì cũng khiến bà mang tiếng là quá dài tay.
Bây giờ, nếu bà lại bỏ qua Vương Xuân Hoa mà xử lý hôn sự của cháu trai, dựa vào hiểu biết của bà đối với đứa con dâu kia, chỉ sợ đối phương sẽ lại làm một trận ầm ĩ.
Cho nên, bà nghĩ, tốt nhất vẫn là để cháu trai tự mình nói chuyện với nương của hắn. Chỉ cần cô gái đó không có vấn đề gì, Vương Xuân Hoa có lẽ cũng sẽ không làm trái tâm ý của con trai bảo bối nhà nàng.
“Sao vậy, cô nương kia có vấn đề gì sao?” Không đúng! Tưởng bà tử nhìn bộ dạng khó xử của cháu trai, nhíu mày. Nếu cô nương kia có ngoại hình, xuất thân và nhân phẩm tốt, thì cháu trai của bà hoàn toàn không cần phải bỏ qua nương của hắn, lại trực tiếp đến tìm tổ mẫu là bà. Bà nghĩ, có thể cô nương kia có khúc mắc gì đó, khiến cho cháu trai cảm thấy, nương của hắn nhất định sẽ cự tuyệt việc hắn cưới cô nương đó.
Nghĩ vậy, Tưởng bà tử liền cảm thấy tò mò, rốt cuộc cô nương mà cháu trai mình thích là người như thế nào.
“Chính là Hòe Hoa, cháu gái lớn nhà Lão Căn thúc.” Lão Căn thúc trong miệng Thiện Phúc Tài chính là người đứng đầu đám lưu dân ở miếu hoang, cũng chính là người quyết định để đám nam nhân đi liều mạng với đám người Thuận Tam.
Còn Hòe Hoa là con gái của đại ca Bạch Lão Căn. Trước khi chạy nạn, cả nhà đại ca hắn vì muốn tiết kiệm lương thực nuôi mấy đứa con, đều chết đói. Trên đường chạy nạn, đệ đệ nhỏ nhất của Bạch Hòe Hoa cũng không chịu nổi cái rét lạnh, sau một trận phong hàn, cũng đã chết yểu. Bây giờ, cả nhà đó chỉ còn mỗi mình Hòe Hoa, đi theo tam thúc Bạch Lão Căn.
Đây là cô nương đáng thương, cha mẹ duyên đạm, tỷ muội duyên bạc, đối với một số người mà nói, đây chính là một cô nương cứng cỏi, kiên cường. Nhưng trùng hợp, Vương Xuân Hoa lại là một nữ nhân mê tín, nàng luôn có khúc mắc với Nghiêm Sơn Sinh, càng khỏi nói tới chuyện Bạch Hòe Hoa không cha mẹ, không tỷ muội, là đứa nhỏ mồ côi phải đi theo thúc thúc sống qua ngày, chỉ sợ trong lòng Vương Xuân Hoa đây là thiên sát cô tinh, khắc phu khắc tử. Làm sao có thể nguyện ý để con trai cưới một nữ nhân như vậy.
“Việc này coi bộ không dễ.” Tưởng bà tử cũng có chút ấn tượng với cô gái kia, bà nhớ rõ, cô gái đó tướng người gầy gò, ngăm đen. Ở tuổi của Phúc Tài, không phải là kiểu cô nương không được yêu thích nhất sao?
“Hòe Hoa tốt lắm, chăm chỉ làm việc, cho dù gặp phải nhiều đả kích như vậy nhưng vẫn luôn lạc quan. Con thích một cô nương như thế.” Thiện Phúc Tài biết nương của hắn thương hắn, nhưng đôi khi, hắn cũng không thể chịu nổi việc nương của mình cứ suốt ngày than vãn, oán trách, luôn cảm thấy cha hắn có lỗi với bà ấy, cảm thấy đại tỷ, nhị tỷ có lỗi với bà ấy, cảm thấy nhà mẹ đẻ phụ bạc bà ấy, nhưng trước giờ bà ấy lại chưa từng nghĩ tới việc thay đổi chính bản thân.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân này, mà Thiện Phúc Tài thích những nữ tử có tính cách cứng cỏi, kiên cường, không thể quật ngã. Mà Bạch Hòe Hoa lại cho hắn cảm giác như vậy.
Nhưng Thiện Phúc Tài cũng biết nương của hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên mới tìm tới lão thái thái mà tâm sự.
Không bao lâu nữa, những người ở miếu hoang đó phải theo quân đội về quê nhà của họ, nếu bỏ lỡ lần này, thì cả đời này, hắn với Bạch Hòe Hoa sẽ không nên duyên.
“Con để ta suy nghĩ một chút.” Tưởng bà tử có chút đau đầu, chuyện này rồi lại đến chuyện kia, đúng là không để cho bà bớt việc.
Giúp cháu trai, Vương Xuân Hoa sẽ đến làm loạn. Không giúp cháu trai, Tưởng bà tử lại cảm thấy cháu trai có chút đáng thương.
“Cái thứ vô dụng, toàn gây phiền toái cho ta.” Nghĩ tới đau đầu, Tưởng bà tử hung hăng đấm vào lưng cháu trai, sau đó trừng mắt liếc hắn một cái.
“Cảm ơn nãi, con biết nãi là tốt nhất.” Thiện Phúc Tài toét miệng, không biết là do quá đau, hay là đang cao hứng.
Dù sao hắn cũng hiểu, nếu nãi đã nói như vậy, chính là cho thấy bà sẽ để tâm đến chuyện của hắn,.
“Tạm thời đừng nói gì với nương của con, nhưng cũng nên nói với cha con một tiếng. Mấy ngày nay, hắn cũng đang buồn vì chuyện hôn sự của con.” Dặn dò cháu trai nhỏ một câu xong, Tưởng bà tử nhanh chân đến tiệm ăn.
Trên đường đi, bà thở ngắn than dài, con cháu nhiều thật khiến người ta lo lắng. Chuyện cháu gái thứ hai còn chưa xong, cháu trai nhỏ lại tìm cho bà một cái phiền toái.
Sau này, còn có hôn sự của cháu trai thứ hai nữa. Chuyện nào cũng khiến người ta lo lắng phát sầu.
- Giải thích, Thiên sát cô tinh là sao chiếu mệnh của một người, nghĩa là cứ ở gần ai thì người đó chết. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận